Ngồi trên xe, Chúc Xuân Hòa vẫn còn đang suy nghĩ lát nữa gặp Hàn Đình thì nên nói gì, hỏi gì. Việc anh đột ngột xuất hiện nhất định sẽ khiến hắn bất ngờ.
Anh chống cằm nghiêm túc suy ngẫm, anh quả thật muốn nói chuyện nghiêm túc với Hàn Đình. Hai người đã yêu nhau một năm rồi, làm sao có thể không nói cho anh biết bất cứ điều gì chứ?
Điều này không hề thích hợp. Nhưng Hàn Đình tại sao lại không muốn nói gì cả? Là không muốn nói hay là có lý do khó nói nào đó?
Anh tự bổ sung trong đầu một loạt chuyện cũ bi thảm cho Hàn Đình, rằng hắn không muốn nhắc lại chuyện xưa. Chưa gặp Hàn Đình mà chính anh đã mềm lòng trước.
Mặc kệ thế nào, trước hết cứ gặp Hàn Đình đã.
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà công ty. Chúc Xuân Hòa trả tiền rồi xuống xe.
Anh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà văn phòng cao không thấy đỉnh trước mặt, trong lòng dấy lên một sự rụt rè ẩn giấu.
Thì ra Hàn Đình giàu có như vậy sao? Anh đi qua cửa xoay, tiến vào đại sảnh công ty sạch sẽ sáng sủa. Nhân viên lễ tân đứng dậy, nở nụ cười tám chiếc răng hoàn hảo: “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Chúc Xuân Hòa do dự một chút, tiến lên một bước: “Chào cô, tôi đến tìm người.”
“Xin hỏi ngài tìm ai ạ? Đã có hẹn trước chưa?”
Nhìn nụ cười hoàn hảo như dán một lớp mặt nạ trên mặt nhân viên lễ tân, Chúc Xuân Hòa có chút căng thẳng nắm góc áo, “Tôi đến tìm…” Đôi mắt tối đen kia của lễ tân gần như muốn hút hết lý trí của anh vào. Anh nuốt nước bọt: “Hàn tổng.”
“Xin hỏi ngài muốn tìm là Hàn Tư, Hàn tổng của chúng tôi phải không ạ?” Lễ tân nhanh chóng đối chiếu thông tin với anh.
Chúc Xuân Hòa vội vàng lắc đầu: “Không phải, là Hàn Đình, Hàn tổng.”
Lễ tân cười tiếc nuối với anh: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có một Hàn tổng, và không có vị tiên sinh Hàn Đình nào như ngài nói ạ.”
Chúc Xuân Hòa không thể tin được trừng lớn mắt, không có Hàn Đình? Chuyện này không thể nào!
Anh vội vàng móc điện thoại ra, dựa theo địa chỉ Trợ lý Thân cung cấp để đối chiếu với nhân viên lễ tân.
Lễ tân rất kiên nhẫn nói cho anh biết: “Địa chỉ không sai, Trợ lý Thân cũng không sai, điều duy nhất sai là ‘Hàn Đình’, ở đây không có Hàn Đình, chỉ có Hàn Tư.”
Lời lễ tân nói xoay vần vô tận trong đầu anh, khiến đầu anh đau như muốn nứt ra. Anh cố gắng ổn định cơ thể, cười với lễ tân: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Anh bị một lực vô hình đẩy ra khỏi cửa lớn công ty, giống như một con cá c.h.ế.t đuối há to miệng hô hấp.
Chúc Xuân Hòa rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời mà lại cảm thấy từng đợt hàn ý ập lên cơ thể. Không có Hàn Đình, Hàn Đình là người không tồn tại, anh đã yêu một người không tồn tại hơn một năm.
Nhưng hắn tại sao lại dùng một cái tên giả để lừa gạt mình chứ? Điều này có lợi gì cho hắn đâu? Chúc Xuân Hòa nghĩ không thông.
Anh thực sự không hiểu một sinh viên nghèo như mình có gì đáng để vị Hàn tổng này phải trăm phương ngàn kế như vậy.
Anh không tìm được đáp án, chỉ có thể mờ mịt nhìn con đường phía trước, nhất thời không biết nên đi đâu.
Vậy tình yêu anh cảm nhận được suốt một năm qua tính là gì? Toàn bộ là giả sao? Nhưng sao có thể là giả được!
Chúc Xuân Hòa không chịu tin, anh không thể tin những gì mình cảm nhận được đều là giả dối.
Anh tự trấn an mình, có lẽ Hàn Đình có nỗi niềm riêng, có tính toán riêng, cho nên mới dùng hạ sách này.
Dù thế nào đi nữa, anh không nên cứ thế rời đi. Rốt cuộc mục đích anh đến đây chẳng phải là để gặp Hàn Đình sao?
Chúc Xuân Hòa xoay người, lần nữa nhìn về phía tòa kiến trúc cao chọc trời trước mắt, tự mình âm thầm cổ vũ. Dù kết quả là gì, anh cũng phải tìm người hỏi cho rõ ràng.
Chúc Xuân Hòa lần nữa quay lại công ty. Lễ tân nở nụ cười quen thuộc với anh. Anh căng thẳng nắm chặt mép bàn: “Tôi vẫn muốn tìm Hàn tổng của các cô, chính là Hàn Tư.”
Lễ tân lễ phép nói: “Xin lỗi, để gặp Hàn tổng của chúng tôi cần phải hẹn trước, ngài có thông tin hẹn trước không ạ?”
Chúc Xuân Hòa đương nhiên không có thông tin hẹn trước. Anh đứng do dự một lát, vẫn móc điện thoại ra gọi cho Trợ lý Thân.
Trợ lý Thân thấy cuộc gọi đến có chút kinh ngạc. Sau khi báo cáo với Hàn tổng, anh lập tức bước ra khỏi cửa phòng họp nghe điện thoại: “Chúc tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Trợ lý Thân, tôi đang ở dưới lầu công ty các anh, có thể phiền anh xuống dưới dẫn tôi lên không?” Anh hạ giọng rất thấp, từng chút từng chút nắm chặt góc áo.
Trợ lý Thân không ngờ anh lại đến. Qua cánh cửa kính, anh đối diện với Hàn Tư.
Cặp mắt xám lạnh nhạt của Hàn Tư ánh lên một tia nghi vấn. Anh che ống nghe điện thoại, một lần nữa đi vào phòng thông báo cho Hàn Tư biết tin Chúc Xuân Hòa đang ở dưới lầu.
Hàn Tư khẽ liếc anh một cái: “Đi đón người lên đây.” Hắn lại nhìn về phía vị giám đốc phòng ban vừa báo cáo xong, không chút lưu tình mắng mỏ một trận.
Trợ lý Thân thoát khỏi ánh mắt lạnh băng của Hàn Tư, vội vàng đi xuống lầu đón người.
Trong lòng anh đầy may mắn, may mà vừa rồi không phải mình đứng trong phòng họp gánh chịu cơn thịnh nộ của Hàn tổng.
Chúc Xuân Hòa cúp điện thoại xong liền ở lại đại sảnh lầu một.
Lễ tân tốt bụng mang cho anh nước ấm, nói trên lầu đang họp, có lẽ cần chờ lâu một chút. Anh nói lời cảm ơn, mượn độ ấm của nước ấm để sưởi ấm đôi tay lạnh băng của mình.
Không chờ lâu, anh thấy Trợ lý Thân bước ra khỏi thang máy. Chúc Xuân Hòa vừa nhìn thấy liền vội vàng đứng dậy chạy tới.
Cuối cùng, anh đã tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Sự tồn tại của Trợ lý Thân có thể làm điểm tựa cho tất cả cảm xúc của anh trước đó.
Ít nhất Trợ lý Thân là thật, vậy thì câu chuyện này nhất định có gì đó là thật. Anh tin tưởng vững chắc như thế, đi theo Trợ lý Thân mà chính thức bước vào tòa nhà này.
Bước vào thang máy, bốn phía kính thủy tinh bao bọc Chúc Xuân Hòa. Anh tập luyện trong đầu lát nữa gặp Hàn... Hàn Tư thì nên nói gì, hỏi gì.
Thang máy đinh một tiếng dừng lại ở tầng cao. Cửa thang máy mở ra, Chúc Xuân Hòa liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đã lâu không gặp.
Hắn đã đến bên thang máy chờ sẵn anh. Vẻ mặt bình thản như thường của người đàn ông khiến anh bàng hoàng, nhưng trạng thái dang tay chờ ôm của hắn lại làm anh bối rối: “Sao đột nhiên đến, lại không báo trước cho tôi một tiếng?”
Hàn Tư thong thả vuốt tóc Chúc Xuân Hòa, ánh mắt đảo qua Trợ lý Thân đang đứng một bên: “Ngược lại lại liên hệ Trợ lý Thân.”
Trợ lý Thân cố gắng thu nhỏ bản thân lại, chạy khỏi phạm vi công kích của Hàn tổng.
Chúc Xuân Hòa không muốn bị hắn dẫn dắt suy nghĩ, cố sức giãy giụa hai cái, thoát khỏi vòng tay Hàn Tư, sắc mặt nghiêm túc: “Anh chẳng lẽ không có lời nào khác muốn nói với tôi sao?”
Hàn Tư đặt ánh mắt lên khuôn mặt Chúc Xuân Hòa: “Vào văn phòng tôi nói chuyện, được không?”
Hắn nhỏ nhẹ thương lượng với Chúc Xuân Hòa. Chúc Xuân Hòa gật đầu đồng ý, vấn đề giữa anh và Hàn Tư đích xác không thích hợp thảo luận trước mặt công chúng.
Anh đi theo hắn vào văn phòng.
Trợ lý Thân cuối cùng cũng thoát thân, thở phào một hơi quay lại văn phòng của mình.
Cửa văn phòng đóng lại, Chúc Xuân Hòa được dẫn đến sô pha ngồi xuống. Hàn Tư quay đầu lại nhìn anh: “Muốn uống gì không? Nước mật ong nhé?”
Hắn không đợi Chúc Xuân Hòa trả lời liền lập tức đứng dậy đi pha nước mật ong. Tại sao hắn không chịu đối diện với vấn đề này?
Rốt cuộc hắn muốn che giấu điều gì? Chúc Xuân Hòa không thể chịu đựng được nắm chặt nắm tay, lớn tiếng gọi hắn: “Anh rốt cuộc tên là gì?”
Người đàn ông đứng trước quầy pha trà vẫn đang khuấy mật ong chưa tan trong nước. Tiếng thìa va chạm vào thành ly phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Ngực Chúc Xuân Hòa phập phồng kịch liệt. Sự im lặng của Hàn Tư khiến anh không thể nhịn được nữa, vụt một cái đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Tư: “Anh tại sao không chịu—”
Anh bỗng ngừng tiếng, vẻ mặt Hàn Tư giờ phút này quá mức bi thương. “Xin lỗi, Xuân Hòa, tôi…” Đó là lần đầu tiên Chúc Xuân Hòa thấy người đàn ông này bi thương. “Tôi đã lừa dối cậu, như vậy tôi rất đáng ghét, rất xấu phải không? Tôi đích xác không đáng cậu tha thứ.”
Những lời Chúc Xuân Hòa đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong cổ họng. Tại sao rõ ràng người làm sai là hắn, hắn lại toát ra nhiều bi thương như vậy?
“Tại sao?” Anh khẽ hỏi.
Hàn Tư nở nụ cười chua xót: “Tôi không muốn tìm lý do cho mình, bởi vì lừa gạt chính là lừa gạt.”
Chúc Xuân Hòa gần như vô lực kéo lấy tay Hàn Tư: “Ý anh là sao? Nhưng tại sao anh lại lừa tôi về cái tên chứ, điều này đâu có lợi gì?”
Anh thực sự không hiểu rõ, chuyện này có gì đáng phải nói dối đâu? Hàn Tư không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, đặt ly nước mật ong vào tay Chúc Xuân Hòa, dường như đang cố kiềm chế xúc động muốn chạm vào anh.
“Cậu muốn chia tay với tôi sao?” Hàn Tư hỏi.
Chúc Xuân Hòa ngơ ngác nhìn hắn, theo bản năng lắc đầu, rồi nhận ra không đúng, động tác khựng lại. Kỳ thật anh cũng không hề nghĩ tới việc muốn hoàn toàn tách khỏi Hàn Tư.
Anh bối rối nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng muốn có được một câu trả lời có thể giải thích tất cả.
Tại sao không nói? Tại sao?
Trong văn phòng tĩnh lặng, chỉ còn hơi ấm còn sót lại của ly nước mật ong trong tay Chúc Xuân Hòa.
Anh chưa từng xử lý vấn đề phức tạp như vậy. Trước đây luôn là Hàn Tư đặt ra các phương án giải quyết vấn đề trước mặt anh để anh lựa chọn.
Anh chỉ cần đưa ra một quyết định phù hợp với mình là được. Chúc Xuân Hòa ý thức được một cách chậm rãi, thì ra anh đã quá dựa dẫm vào người đàn ông này.
“Tại sao vậy?” Giọng Chúc Xuân Hòa yếu ớt vang lên. Đôi tay anh ôm ly nước mật ong, nước mắt không chịu khống chế lạch bạch lạch bạch rơi xuống.
Hàn Tư phát ra một tiếng thở dài thật dài, tiến lại gần Chúc Xuân Hòa, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho anh: “Bảo bối đừng khóc được không? Thấy em khóc, tôi còn khó chịu hơn em.”
“Vậy sao anh còn lừa tôi?” Cảm xúc Chúc Xuân Hòa càng thêm sụp đổ, nước mắt chảy đầy mặt.
Hàn Tư mấy lần muốn ôm anh đều bị né tránh. Hắn chỉ có thể mạnh mẽ kéo Chúc Xuân Hòa vào lòng: “Vậy em đánh tôi đi, mắng tôi đi, chỉ cần em vui vẻ, thế nào cũng được.”
Chúc Xuân Hòa tức đến phát điên há miệng cắn hắn, cắn mạnh một miếng, chỉ để lại một dấu răng ướt nhẹp trên áo sơ mi Hàn Tư.
Anh khóc đến thở hổn hển, lắp bắp kể với Hàn Tư việc mình đã về nhà sớm, muốn tạo bất ngờ cho hắn, kết quả phát hiện hắn không có ở nhà, cuối cùng còn phát hiện hắn vẫn luôn dùng tên giả lừa gạt mình.
Chúc Xuân Hòa chùi nước mắt hết lần này đến lần khác lên quần áo Hàn Tư. Hàn Tư trước sau không chịu buông tay, hắn khẽ nói với Chúc Xuân Hòa: “Xin lỗi.”
Lặp đi lặp lại lời xin lỗi, cho đến khi Chúc Xuân Hòa mệt mỏi ngã vào lòng hắn, giọng nói đều sắp khàn đi.
“Tại sao anh lại lừa tôi chứ?” Thật đáng thương, khuôn mặt nhăn nhúm vì khóc của anh được Hàn Tư nhẹ nhàng nâng trong lòng bàn tay.
Chúc Xuân Hòa lặp đi lặp lại hỏi tại sao, Hàn Tư lại không nói cho anh một lý do, chỉ nói xin lỗi.
Cuối cùng, Chúc Xuân Hòa mệt đến không muốn hỏi nữa, chỉ chớp mắt nhìn Hàn Tư.
“Hàn Đình, là cái tên mẹ tôi đặt cho tôi.” Cuối cùng, hắn cũng bị Chúc Xuân Hòa ép hỏi ra được một câu nói không đầu không đuôi như vậy. Chúc Xuân Hòa ngừng nước mắt, thút thít hỏi: “Cái gì?”
Hàn Tư chôn đầu vào vai cổ anh, nhẹ nhàng kể về tuổi thơ của mình. Chúc Xuân Hòa dần bị hắn dẫn vào quá khứ hắn mô tả.
Trong đầu anh mơ màng bị nhét vào một đoạn chuyện cũ tuổi thơ đầy bi thương. Nước mắt lưng tròng vẫn còn đọng trên mặt, nhất thời anh không biết nên khóc hay nên an ủi đối phương trước.
Giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Tư: “Thế, thế nên…” Chúc Xuân Hòa còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Hàn Tư bịt kín đôi môi.
“Tôi không cố ý lừa dối em, tôi chỉ là sợ hãi mà thôi.” Chúc Xuân Hòa bị hắn câu dẫn môi lưỡi, cả người bao bọc trong nụ hôn của Hàn Tư.
Chúc Xuân Hòa mơ màng mở mắt, đôi tay chống trên vai Hàn Tư: “Anh đang sợ hãi cái gì?” Anh không hiểu.
Hàn Tư cúi đầu chạm trán anh: “Vừa mới bắt đầu sợ em dụng tâm kín đáo, nên mới cố ý dùng cái tên quá khứ không ai biết này để tiếp cận em. Sau này lại sợ em biết chân tướng sẽ rời bỏ tôi. Người ta nói phải dùng vô số lời dối trá để che đậy một lời nói dối, tôi đã nếm trải khổ sở, tôi đích xác sai quá rồi.”
“Anh lẽ ra nên nói sớm với tôi, anh không biết tôi sẽ đau khổ sao?” Chúc Xuân Hòa nắm lấy cổ áo Hàn Tư, nhíu mày.
“Mỗi lần muốn nói cho em, tôi đều rất sợ hãi, tôi không biết em sẽ có phản ứng như thế nào.” Hàn Tư dịu dàng lồng các ngón tay của anh lại: “Sau này tôi lại nghĩ, chi bằng cứ như vậy đi, dứt khoát chờ người khác nói cho em, tự em phát hiện. Em sẽ biết vào lúc nào đây? Tôi thường xuyên suy nghĩ vấn đề này.”
Sắc mặt Chúc Xuân Hòa căng thẳng, nhưng lại nhịn không được nhìn vào đôi mắt Hàn Tư.
Cặp mắt kia trước sau vẫn chứa đựng tình yêu anh quen thuộc, mềm mại, quyến luyến, giống như đại dương bao phủ lấy anh.
Nhiều tình yêu như vậy không thể nào đều là giả dối.
“Tôi vừa sợ hãi, vừa chờ mong. Đến sau cùng, tôi cũng không biết mình muốn em biết, hay là không muốn em biết nữa.
Em chắc chắn sẽ không biết, khi tôi biết em đã đến, trong lòng tôi lại có cảm giác như một tảng đá rơi xuống đất. Tôi đoán em sẽ tức giận, nhưng lại nhịn không được nghĩ, tức giận cũng không sao, chỉ cần em không nói rời xa tôi thì không sao hết.”
“Thế nếu tôi đòi rời xa anh thì sao?” Chúc Xuân Hòa nhịn không được hỏi.
Nụ hôn Hàn Tư từ trán chảy xuống khóe môi anh: “Vậy tôi đành phải trói em lại.”
Chúc Xuân Hòa dời tầm mắt, nói khẽ: “Đó là phạm pháp.”
“Cho nên, đừng rời xa tôi, Xuân Hòa. Tôi không thể mất em.”
Lời âu yếm của Hàn Tư chui vào tai Chúc Xuân Hòa: “Tôi chỉ có em, Xuân Hòa, tôi chỉ có em. Trên thế giới này chỉ còn lại em còn nhớ rõ tôi đã từng có một cái tên, gọi là Hàn Đình.”
Chúc Xuân Hòa không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt kín kẽ đan thành một tấm lưới triền miên đầm đìa, từng chút từng chút siết chặt con bướm đang dính vào mạng nhện.
Hàn Tư nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve làn da hơi ửng đỏ vì khóc lâu của anh. Nhiều nước mắt như vậy rơi xuống, khoét một vết thương trong lòng hắn.
Hắn ôm Chúc Xuân Hòa đang cảm xúc thả lỏng vào lòng, không chút để tâm suy nghĩ nên trừng phạt 001 thế nào đây? Cái người máy đã phản bội chủ nhân này.
