Vẻ mặt Tạ Tắc Dũ vô cùng ngưng trọng.
"Trần Toại, tôi cho cậu một cơ hội giải thích."
"Nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng, tôi có thể miễn cưỡng bỏ qua cho cậu."
Nói đến đây, anh đột nhiên cười.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi khốn nạn đấy, tôi thích c.h.ế.t treo trên cùng một cái cây."
"Nếu bây giờ cậu công khai quan hệ của chúng ta với bên ngoài, và cắt đứt với những người lộn xộn kia, thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện trước đây."
"Quay về bên tôi, không tốt sao? Chúng ta làm lại từ đầu. Trần Toại, cậu chỉ có một cơ hội, lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội rời đi nữa, cậu không phải thích tiền sao? Vừa hay, tôi có đủ tiền để giữ cậu lại."
Có một khoảnh khắc, tôi đã muốn thú nhận tất cả mọi chuyện với Tạ Tắc Dũ.
Dù sao thì chỉ hai tháng nữa thôi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
Vĩnh viễn.
Cái ý niệm này vừa xuất hiện.
Trái tim lập tức đau nhói, giọng nói quen thuộc trong đầu vang lên.
[Ting, phát hiện Ký chủ thiết lập nhân vật sụp đổ, sắp tiến hành trừng phạt.]
Nghe thấy giọng nói này, tôi hoàn toàn hoảng loạn.
"Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút."
"Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình tĩnh tâm."
"Được nhé."
Tạ Tắc Dũ vui vẻ rời khỏi phòng, còn chu đáo tắt đèn và đóng cửa cho tôi.
Anh vừa đi, tôi lập tức ôm đầu lăn lộn trên giường.
Cơn trừng phạt lần này đau gấp trăm lần lần trước, đầu tôi như muốn nổ tung.
Tôi không nhịn được phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tạ Tắc Dũ nghe thấy động tĩnh trong phòng, chuẩn bị đi vào, tôi vội vàng gọi anh lại: "Tôi muốn ngủ rồi! Đừng vào."
Để không phát ra tiếng động, tôi chỉ có thể cắn chặt chăn, quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Cảm giác này thật khó chịu.
Nếu bị Tạ Tắc Dũ bắt gặp bộ dạng thảm hại này của tôi, tôi sẽ càng khó chịu hơn.
Vài phút sau, tôi hoàn toàn ngất đi.
Tạ Tắc Dũ cũng ngoan ngoãn không đến quấy rầy tôi "nghỉ ngơi".
Mãi đến nửa đêm, hình phạt mới kết thúc, toàn thân tôi không còn một chút sức lực nào.
Bụng đói réo ầm ĩ.
Tôi còn chưa ăn tối, đã bị Tạ Tắc Dũ bắt cóc đến đây.
Quá đáng!
Tôi chống người bò dậy đi tắm, rồi quen đường cũ mò vào bếp tìm chút gì đó để ăn.
Thật bất ngờ, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn đã được làm.
Chắc là Tạ Tắc Dũ nhờ dì giúp việc làm sẵn, hầu như đều là món tôi thích ăn.
Giờ đây lại được nếm hương vị quen thuộc này, tôi không kìm được mũi cay cay, hai giọt nước mắt lại lăn ra.
Tôi hít hà ăn hết hai bát cơm lớn.
Tạ Tắc Dũ luôn như vậy, những chi tiết nhỏ nhặt này anh ấy đều nhớ rõ đến thế.
May mắn là trong lúc đó không đụng phải Tạ Tắc Dũ.
Anh ấy chắc đã ngủ rồi.
Ăn xong, tôi cẩn thận quan sát căn nhà này.
Ngoại trừ chiếc tạp dề màu hồng lạc quẻ kia, những nơi khác không có dấu vết của một chủ nhân nam khác từng tồn tại.
Tạ Tắc Dũ và thụ chính vẫn chưa ở bên nhau?
Cơn buồn ngủ ập đến, suy nghĩ không có kết quả, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện có thêm vài người vệ sĩ đứng gác ở cửa, không cho tôi ra ngoài.
Tất cả cửa sổ trong nhà đều bị bịt kín, tôi không tìm thấy bất kỳ nơi nào có thể thoát ra.
Điện thoại cũng bị Tạ Tắc Dũ lấy đi.
Không, Tạ Tắc Dũ làm thật sao?
Anh ấy thực sự định giam cầm tôi ư?
Tôi cảm thấy một sự bất lực sâu sắc.
Cốt truyện sao lại đi chệch khỏi mười vạn tám nghìn dặm thế này?
