Sau khi Lâm Mộ tan làm, anh ấy chở tôi đi, đến một quán lẩu cách nhà tôi không xa.
Tôi không có nhiều bạn bè, Lâm Mộ là một trong số đó.
Anh gọi món xong rồi đưa thực đơn cho tôi: "Xem còn muốn ăn gì nữa không?"
Tôi nhận lấy thực đơn, nhìn vài món Lâm Mộ đã gọi, không nhịn được cười.
"Những món này đều là món tôi thích ăn, vậy tôi gọi thêm vài món anh thích vậy."
Sau đó tôi đánh dấu chọn thêm một phần thịt bò và một phần chả tôm.
Đã lâu lắm rồi tôi không ăn lẩu.
Trước đây tôi rất thích ăn lẩu, chỉ là sau khi bị bệnh thì không thể ăn nhiều được.
"Gọi xong rồi, tôi đi vệ sinh chút nhé."
Vào nhà vệ sinh, tôi cúi đầu lấy điện thoại ra, cẩn thận xem số dư tài khoản của mình.
Tôi tính toán xem lát nữa sau khi giành trả tiền bữa ăn này, mình còn có thể sống được bao lâu nữa.
Đợi tiêu hết tiền, tôi quyết định sẽ đi tìm cái chết.
Nếu có thể tự chọn, tôi có thể c.h.ế.t một cách đẹp đẽ hơn.
Đột nhiên, một tiếng tặc lưỡi bất mãn vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Tắc Dũ đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt khó chịu.
Tôi lúng túng vẫy tay: "Ha-lô?"
Anh ấy chắc không nhìn thấy số dư tài khoản của tôi chứ?
Toàn bộ gia sản của tôi... ít đến mức không đủ mua một bộ quần áo Tạ Tắc Dũ đang mặc bây giờ.
Tôi vội vàng nhét điện thoại vào túi, rồi rửa tay ở bồn.
Tạ Tắc Dũ mặt mày u ám: "Trần Toại, là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, hóa ra nhanh như vậy đã tìm được tình nhân mới."
Tôi không kịp phản ứng: "Anh nói gì cơ?"
Tạ Tắc Dũ gần như phát điên.
Anh tan làm xong định đến tìm tôi để xin lỗi về chuyện hôm qua, nhưng lại vô tình bắt gặp tôi và Lâm Mộ đang nói cười vui vẻ cùng nhau ăn lẩu giữa chừng.
Máu nóng lập tức dồn lên.
Anh tức giận kéo tay tôi: "Cậu và thằng đó đã đến bước nào rồi? Đã làm chuyện đó chưa? Hắn có giàu hơn tôi không? Hắn có biết cậu..."
Tạ Tắc Dũ trước mặt trông có chút đáng sợ.
"Anh đừng phát điên, Tạ Tắc Dũ, anh ấy chỉ là bạn tôi thôi."
Tạ Tắc Dũ cười lạnh một tiếng: "Thật sao?"
"Bạn bè bình thường có thể thân mật đến mức này sao? Còn gọi món đối phương thích ăn, thật là ngọt ngào quá ha~"
Ngay cả chúng tôi trước đây cũng chưa từng như vậy.
Tạ Tắc Dũ đã bỏ qua câu nói thầm trong lòng.
"Tôi còn thấy màn hình khóa của cậu là ảnh chụp chung của hai người nữa, đừng hòng lừa tôi."
Ảnh màn hình khóa là hình phạt sau khi tôi thua trò chơi với họ hai hôm trước, phải ngẫu nhiên chọn một bức ảnh làm màn hình khóa, giữ trong hai tuần.
Vừa khéo chọn trúng bức ảnh chụp chung của tôi và Lâm Mộ.
Nhưng tôi chưa kịp giải thích, Tạ Tắc Dũ đột nhiên đưa tay ra.
Dùng một chiếc khăn tay màu trắng che kín miệng và mũi tôi.
Bị bao bọc bởi mùi hóa chất kỳ lạ đó, tôi nhanh chóng mất đi ý thức.
