Một hôm tôi tỉnh dậy, thấy anh ta gục trên mép giường ngủ thiếp đi. Quỷ Vương vốn không cần ngủ. Tôi khẽ động đậy, anh ta lập tức giật mình.
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
“Không.” Mũi tôi cay cay: “Anh lên giường ngủ một lát đi.”
Anh ta lắc đầu, đưa tay thăm trán tôi: “Nhiệt độ bình thường.” Gần đây anh ta ngày nào cũng phải kiểm tra nhiệt độ của tôi mấy lần, sợ tôi dương khí suy kiệt.
Lão đạo sĩ lại đến. Lần này là để đưa thuốc.
“Viên đan này có thể cố bản bồi nguyên.” Ông ta đưa một cái lọ sứ nhỏ cho Diêm Hoàng: “Coi như là báo đáp ân tình lần trước.”
Diêm Hoàng kiểm tra đan dược không có vấn đề gì, mới cẩn thận cho tôi uống.
Lạ lùng thay, uống thuốc xong ngày hôm sau, tôi đã đỡ hơn nhiều. Có thể xuống giường đi lại, ăn cơm cũng nhiều hơn được nửa bát. Diêm Hoàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thưởng cho lão đạo sĩ một đống bảo vật Âm phủ.
Sau khi lão đạo sĩ đi, tôi hỏi khẽ: “Viên đan đó quý lắm phải không?”
“Ngàn năm tu vi một viên.” Diêm Hoàng thản nhiên nói: “Ông ta cũng chịu bỏ ra đấy.”
Tôi giật mình: “Vậy anh trả lại người ta cái gì?”
“Quyền sử dụng một ngọn Linh Sơn.” Anh ta lau miệng cho tôi: “Đáng giá.”
Khỏe lại, việc đầu tiên tôi làm là đến cửa hàng hoa. Tiểu Vũ thấy tôi thì mừng rỡ: “Anh Chu cuối cùng cũng trở lại rồi! Bọn em lo c.h.ế.t đi được.”
Tiểu Minh ở bên cạnh chen vào: “Dương thọ chưa hết, không c.h.ế.t được đâu.”
Tôi lườm cậu ta một cái, cậu ta vội im miệng.
Trong tiệm có nhập thêm rất nhiều hướng dương, vàng rực rỡ, rất đẹp. Tôi gói bó lớn nhất, chuẩn bị mang về nhà cho Diêm Hoàng. Gần đây anh ta đặc biệt thích những thứ này, cứ thích ngồi đọc sách bên cạnh hoa hướng dương.
Tối Diêm Hoàng thấy bó hướng dương, quả nhiên mắt sáng lên.
“Để ở phòng sách nhé?” Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu, tự mình đi tìm bình hoa. Tôi đi theo anh ta vào thư phòng, thấy trên bàn chất đầy sách, toàn là sách về Âm Dương điều hòa.
“Đừng xem nữa.” Tôi dọn sách đi: “Bây giờ tôi không phải khỏe hơn nhiều rồi sao.”
Anh ta ôm tôi từ phía sau, giọng nói trầm thấp: “Ta sợ mất ngươi.”
Tôi quay lại hôn anh ta: “Sẽ không đâu. Anh đã nói là sẽ mãi mãi bên nhau mà.”
Tết Trung Thu, Diêm Hoàng đặc biệt nghỉ phép đưa tôi đến Dương gian ngắm trăng. Chúng tôi ngồi trên ghế bập bênh trên sân thượng, chia nhau một chiếc bánh trung thu. Anh ta ăn vỏ, tôi ăn nhân.
“Âm phủ có lễ hội không?” Tôi hỏi.
“Không có.” Anh ta giúp tôi lau vụn bánh dính ở khóe miệng: “Nhưng bây giờ thì có thể có.”
Trăng tròn và sáng, tôi tựa vào lòng anh ta, cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Đợi ngươi hoàn toàn khỏe lại, ta đưa ngươi đến Địa phủ xem biển hoa Bỉ Ngạn.” Anh ta đột nhiên nói: “Đẹp hơn cả mặt trăng.”
Tôi cười: “Được nha, hứa rồi đấy.”
Anh ta cúi đầu hôn tôi. Ánh trăng rải trên người chúng tôi.
Vào đông, cơ thể tôi cơ bản đã hồi phục. Diêm Hoàng vẫn không yên tâm, ngày nào cũng kiểm tra xem tôi mặc đủ ấm không.
Cửa hàng hoa làm ăn ngày càng phát đạt. Tiểu Vũ dự định mở chi nhánh.
“Anh Chu, anh làm quản lý cửa hàng nhé?” Cô ấy đề nghị.
Tôi hơi rung động, nhưng vẫn hỏi ý kiến Diêm Hoàng trước.
“Muốn đi thì đi.” Anh ta phê duyệt văn thư: “Đừng quá mệt là được.”
Thế là tôi bắt đầu bận rộn với chuyện chi nhánh, mỗi ngày đi sớm về khuya. Diêm Hoàng rất không hài lòng, nhưng lại không tiện ngăn cản tôi. Cuối cùng biến thành anh ta ngày nào cũng đến chi nhánh kiểm tra tiện thể đón tôi tan làm.
Khách hàng đều rất phấn khích: “Anh đẹp trai kia lại đến đón quản lý Chu rồi kìa!”
Tiểu Vũ lén hỏi tôi: “Anh Chu, người yêu anh có phải hơi dính người quá rồi không?”
Tôi cười: “Anh ta là vậy đấy.”
Ngày Tết Nguyên Đán, Diêm Hoàng tổ chức yến tiệc ở nơi giao giới Âm Dương, mời không ít quan viên Âm phủ. Tôi được sắp xếp ngồi bên cạnh anh ta, nhận sự triều bái của chúng quỷ. Cảnh tượng này hơi rùng rợn, nhưng quen rồi cũng thấy thú vị.
Phán Quan uống say, kéo tôi lại nói: “Vương phi ngài không biết đâu, Điện hạ trước đây đáng sợ lắm, từ khi có ngài, tính tình hiền lành hơn nhiều.”
Diêm Hoàng lườm một cái, Phán Quan lập tức tỉnh rượu.
Sau buổi tiệc, Diêm Hoàng đưa tôi đi xem hoa Bỉ Ngạn. Từng vạt lớn màu đỏ rực, dưới ánh trăng đẹp đến kinh tâm động phách.
“Đẹp hơn mặt trăng không?” Anh ta có chút đắc ý.
Tôi gật đầu, tựa vào vai anh ta: “Sau này mỗi năm đều đến xem nhé.”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Được.”
Mùa xuân, sức khỏe tôi cơ bản đã hồi phục. Diêm Hoàng vẫn không yên tâm, ngày nào cũng kiểm tra xem tôi có mặc đủ ấm không.
Cửa hàng hoa làm ăn ngày càng phát đạt. Tiểu Vũ dự định mở chi nhánh.
“Anh Chu, anh làm quản lý cửa hàng nhé?” Cô ấy đề nghị.
Tôi hơi rung động, nhưng vẫn hỏi ý kiến Diêm Hoàng trước.
“Muốn đi thì đi.” Anh ta phê duyệt văn thư: “Đừng quá mệt là được.”
Thế là tôi bắt đầu bận rộn với chuyện chi nhánh, mỗi ngày đi sớm về khuya. Diêm Hoàng rất không hài lòng, nhưng lại không tiện ngăn cản tôi. Cuối cùng biến thành anh ta ngày nào cũng đến chi nhánh kiểm tra tiện thể đón tôi tan làm.
Khách hàng đều rất phấn khích: “Anh đẹp trai kia lại đến đón quản lý Chu rồi kìa!”
Tiểu Vũ lén hỏi tôi: “Anh Chu, người yêu anh có phải hơi dính người quá rồi không?”
Tôi cười: “Anh ta là vậy đấy.”
Tết Nguyên Đán, Diêm Hoàng tổ chức yến tiệc ở nơi giao giới Âm Dương, mời không ít quan viên Âm phủ. Tôi được sắp xếp ngồi bên cạnh anh ta, nhận sự triều bái của chúng quỷ. Cảnh tượng này hơi rùng rợn, nhưng quen rồi cũng thấy thú vị.
Phán Quan uống say, kéo tôi lại nói: “Vương phi ngài không biết đâu, Điện hạ trước đây đáng sợ lắm, từ khi có ngài, tính tình hiền lành hơn nhiều.”
Diêm Hoàng lườm một cái, Phán Quan lập tức tỉnh rượu.
Sau buổi tiệc, Diêm Hoàng đưa tôi đi xem hoa Bỉ Ngạn. Từng vạt lớn màu đỏ rực, dưới ánh trăng đẹp đến kinh tâm động phách.
“Đẹp hơn mặt trăng không?” Anh ta có chút đắc ý.
Tôi gật đầu, tựa vào vai anh ta: “Sau này mỗi năm đều đến xem nhé.”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Được.”
Mùa xuân, Tiểu Vũ và bạn trai làm đám cưới. Tôi gói một phong bao lì xì lớn. Diêm Hoàng còn tặng thêm một món bảo vật Âm phủ, loại có thể bảo vệ bình an.
Trong hôn lễ, cô dâu tung bó hoa, rơi trúng vào lòng tôi. Mọi người đều cười, nói rằng người tiếp theo kết hôn chính là tôi.
Diêm Hoàng ghé sát tai tôi hỏi: “Muốn tổ chức hôn lễ không?”
Tôi sững người: “Chúng ta kết hôn lâu rồi mà?”
“Một lần nữa.” Ánh mắt anh ta dịu dàng.
Thế là tôi có một lễ cưới chính thức, tổ chức ở Dương gian. Diêm Hoàng mặc vest, đẹp trai đến mức tôi không thể rời mắt.
Lúc trao nhẫn, anh ta nói nhỏ: “Giờ thì cả thế giới đều biết ngươi là của ta rồi.”
Tôi cười, hôn anh ta: “Từ lâu đã là của anh rồi.”
END.
