GẢ CHO QUỶ VƯƠNG

Chương 2

Đám thuộc hạ Âm phủ đã tìm đến một đạo sĩ và nói muốn... trừ tà cho tôi. Vị đạo sĩ kia cũng có chút bản lĩnh, tìm được đến tận ranh giới Âm Dương, rồi rắc một nắm chu sa ở cổng trạch viện.

Lúc đó tôi đang ở ngay cổng cho một chú mèo hoang ăn. Chu sa hắt tới, tôi không kịp né, bỗng nhiên một bóng đen chắn trước mặt tôi. Diêm Hoàng xuất hiện. Chu sa đổ lên người anh ta, bốc lên từng làn khói xanh. Anh ta không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt trở nên đáng sợ.

“Dám làm tổn thương người của ta, to gan thật!” Giọng anh ta trầm thấp đến rợn người.

Vị đạo sĩ kia sợ mất hồn vía, bò lồm cồm chạy trối chết. Diêm Hoàng không đuổi theo, quay người nhìn tôi: “Có bị thương không?”

Tôi lắc đầu, nhìn vết thương do chu sa làm bỏng ở n.g.ự.c anh ta.

“Vết thương của anh...”

“Không sao.” Anh ta nói, nhưng vẫn nhíu mày.

Tối hôm đó, tôi cầm hộp thuốc mỡ mua ở Dương gian, do dự gõ cửa phòng anh ta.

“Vào đi.”

Anh ta đang ngồi đả tọa trị thương. Áo ngoài đã được cởi đến thắt lưng, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc và vết bỏng kia. Lúc này tôi mới để ý, trên người anh ta có rất nhiều vết sẹo cũ.

“Tôi bôi thuốc cho anh nhé? Thuốc Dương gian, không biết có tác dụng với anh không.” Tôi nói.

Anh ta nhìn hộp thuốc mỡ trong tay tôi, lại đồng ý.

Tôi cẩn thận bôi thuốc cho anh ta, ngón tay chạm vào làn da lạnh băng của anh. Tôi không kìm được hỏi: “Tại sao lại chắn trước mặt tôi? Chu sa đó không làm bị thương một người sống như tôi đâu.”

Anh ta im lặng một lát rồi nói: “Ngươi là phối ngẫu của ta. Bảo vệ ngươi là trách nhiệm của ta.”

“Chỉ là trách nhiệm thôi sao?” Trong lòng tôi bỗng có chút thất vọng.

Kể từ sau vụ đạo sĩ, Diêm Hoàng không còn lạnh nhạt với tôi nữa. Thỉnh thoảng anh ta hỏi tôi về chuyện Dương gian, thậm chí còn cho phép tôi trồng hoa Dương gian trong sân.

Tôi trồng một vạt hướng dương. Không ngờ nó lại thực sự sống, nở vàng rực cả một góc. Diêm Hoàng đứng trước bụi hoa nhìn rất lâu.

“Thích không?” Tôi hỏi.

“Quá sáng.” Anh ta nói, nhưng vẫn đứng đó không rời đi.

Tôi bật cười: “Khẩu thị tâm phi.”

Một hôm, tôi bị sốt, người vô cùng khó chịu. Tôi nằm trên giường mơ màng, cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo thỉnh thoảng lại đặt lên trán tôi.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy Diêm Hoàng ngồi bên giường, tay bưng một bát thuốc đen sì.

“Uống đi.” Anh ta nói: “Thuốc Âm phủ, trị bệnh Dương gian.”

Tôi cố gắng uống hết, mặt nhăn tít lại vì đắng. Đột nhiên, anh ta nhét một viên kẹo vào miệng tôi. Vị ngọt lập tức xua tan vị đắng.

“Kẹo này anh lấy đâu ra?” Tôi kinh ngạc vô cùng.

“Bảo tiểu quỷ đi Dương gian mua.” Anh ta nói vẻ mặt không cảm xúc, nhưng vành tai hơi ửng đỏ.

Tôi không nhịn được cười: “Cảm ơn.”

“Mau khỏe lại.” Anh ta khẽ nói: “Căn trạch này không có ngươi, quá yên tĩnh.”

Tim tôi lỡ mất một nhịp. Tôi nhận ra mình dường như đã thích Diêm Hoàng. Người và quỷ khác đường, huống hồ anh ta lại là Quỷ Vương, nhưng tôi vẫn không kìm được việc quan tâm đến anh ta, muốn nhìn thấy anh ta cười, dù anh ta chưa bao giờ cười.

Ngày Rằm tháng Bảy (Tết Trung Nguyên), trăm quỷ về đêm. Diêm Hoàng phải đi tuần tra để đảm bảo không có ác quỷ nào gây họa cho nhân gian. Tôi nhất quyết đòi đi theo. Anh ta không lay chuyển được, đành đưa tôi đi cùng.

Nhìn hàng vạn linh hồn quỷ từ Âm phủ tuôn ra, cảnh tượng thật sự chấn động. Diêm Hoàng đứng trên cao, uy nghiêm không thể xâm phạm, chúng quỷ đều cúi đầu trước anh ta.

Đột nhiên có một trận xao động. Vài con ác quỷ phá vỡ phòng tuyến, xông thẳng về phía tôi. Tôi sợ đến mức đứng sững tại chỗ.

Diêm Hoàng lập tức dịch chuyển đến trước mặt tôi, tay vẽ ra một thanh kiếm dài, vài nhát đã c.h.é.m bay lũ ác quỷ. Nhưng móng vuốt của con ác quỷ cuối cùng lướt về phía cổ họng tôi. Tôi thấy Diêm Hoàng không chút do dự quay người, dùng lưng chặn lại đòn tấn công đó cho tôi. Móng vuốt xuyên qua lưng anh ta, cách mặt tôi chỉ vài centimet.

“Diêm Hoàng!” Tôi hét lên.

 

back top