“Ôi chao ~~~”
“Ôi chao ~~~”
“Ôi chao ~~~”
“Ôi chao ~~~”
Lúc này, họ chơi trò rượu điên một cách rất tự nhiên, nhìn cảnh trước mắt cứ như một màn cầu hôn vậy!
Tề Dục quỳ gối ngẩng đầu: “Tôi từ chối!”
Trang Điềm bước lên hai bước. Cả đám người lập tức chạy tới, sợ hai người đánh nhau. Ai ngờ Trang Điềm chỉ dừng lại trước mặt Tề Dục: “Tôi cho anh một cơ hội nữa, anh nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Tề Dục thái độ kiên quyết: “Tôi từ chối, tôi không thích cô.”
“Trang Điềm Trang Điềm, hắn uống say rồi, say rồi!”
“Đúng đó, đừng chấp nhặt với thằng say.”
“Cái gì kia, xe của hai người tới rồi phải không.” Lý Thụ Kiệt chỉ vào chiếc xe hạng sang ở góc cua: “Hai người về trước đi, chuyện này để hôm sau nói, hôm sau nói!”
Trang Điềm hốc mắt đỏ hoe, Trạm Canh Gác Một kéo nàng: “Đi trước đã, hôm sau hẵng nói.”
Trang Điềm không hề phản kháng quay người bước theo.
Cả đám người không ai đỡ Tề Dục, mà đều đi theo ngồi xổm xuống.
Lệ Bắc Ngưng: “Tôi thấy cô bé này không tồi a!”
Mạc Lan Ngạn: “Tôi cũng thấy không tồi!”
Lý Thụ Kiệt: “Đây có thể là lần duy nhất trong đời anh được tỏ tình đấy!”
Tề Dục biết ngay, mấy người này chỉ thích hóng chuyện. Hắn thở dài thật sâu: “Mạc Lan Ngạn, tất cả là tại cậu.”
Mạc Lan Ngạn khoanh chân ngồi xuống, nhất định phải tranh luận với hắn: “Cậu nói bậy, liên quan gì tới tôi chứ a!”
Tề Dục cũng quyết tâm tranh luận với hắn: “Nếu không phải chọn trúng Tần Thượng Nghiêu, tôi với cô ấy sao có thể quen nhau!”
Lệ Bắc Ngưng và Lý Thụ Kiệt cũng ngồi xuống. Mạc Lan Ngạn: “Cậu có nghe nói câu, mọi con đường đều dẫn đến thành La Mã không, trọng điểm không phải là tất cả các con đường, mà là mục đích chỉ có một, cho nên, cho dù không có tôi, các người cũng sẽ gặp nhau, quen biết, rồi có màn tỏ tình ngày hôm nay!”
Tề Dục tức đến cười: “Tôi còn phải cảm ơn cậu sao?”
Mạc Lan Ngạn xua tay: “Không cần cảm ơn.”
Tề Dục châm chọc: “Sao mặt cậu có thể dày đến vậy!”
Lý Thụ Kiệt và Lệ Bắc Ngưng suýt chút nữa cười ngất. Lý Thụ Kiệt tiếp lời: “Đây là duyên phận, ngươi xem cậu ấy với Tần Thượng Nghiêu, gặp nhau ở quán rượu Mạn Ly Âu, rồi về nước chẳng phải lại gặp nhau sao!”
Tề Dục chửi thề: “Bọn họ là nghiệt duyên! Làm sao có thể giống tôi với Trang Điềm! Bọn họ hiện tại vì một đứa bé Mạc Đậu Đậu mà trói buộc chặt chẽ với nhau rồi.”
Mạc Lan Ngạn nghe lời này liền không vui: “Sao lại trói buộc chặt chẽ, lỡ ngày nào đó hắn trong kỳ dễ cảm, tìm một tiểu O, sau đó hai ta nói tan là tan thì sao!”
Tề Dục phun hắn: “Cậu nghĩ sao mà mơ đẹp thế!”
Lý Thụ Kiệt và Lệ Bắc Ngưng cười đau cả bụng.
Mấy người lải nhải, chỉ trích nhau đến một giờ mới ai về nhà nấy.
Mạc Lan Ngạn bị liên lụy vào chuyện không đâu nên không muốn nán lại chỗ này chút nào. Sau khi chia tay, Mạc Lan Ngạn về đến nhà, Tần Thượng Nghiêu đã đứng đợi cậu ở cửa thang máy.
Cái gì cần đến rồi cũng sẽ đến, Mạc Lan Ngạn bình tĩnh bước về phía nhà.
Tần Thượng Nghiêu đột nhiên nhào tới, kéo cậu lại, xoay người đẩy cậu vào cửa, hắn cúi đầu: “Người cậu thích đang ở đây sao?!”
Mạc Lan Ngạn cúi đầu không nói. Tần Thượng Nghiêu chậm rãi cúi đầu xuống, hắn thử tới gần, Mạc Lan Ngạn quay đầu đi, né tránh nụ hôn của hắn.
Một cơn giận dữ bốc lên từ trong lòng, Tần Thượng Nghiêu lùi lại một bước, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt: “Mạc Đậu Đậu ngủ ở phòng tôi tối nay.”
Hắn quay người đi về phía căn nhà cách vách. Mạc Lan Ngạn cụp mi rũ mắt, nội tâm thở dài, thôi cứ như vậy đi.
Tác dụng phụ của trò chơi ‘ tôi có còn anh không có ’ quá lớn, cả trong nhóm chat lẫn ngoài đời, hai bên đều im lặng vài ngày.
Mạc Lan Ngạn mở trang web tuyển dụng, rồi lại mở hộp thư. Lần sau nhất định không để tiểu tử Tần Thượng Nghiêu lấy công việc mà đ.â.m sau lưng mình nữa.
Đột nhiên, hắn thấy một email chưa đọc, phía trên email có một Logo chữ ‘ Hồng ’ rất dễ thấy. Mạc Lan Ngạn hơi kích động click vào, là một lời mời phỏng vấn chính thức: “Yes!”
Cuộc đời của hắn, trừ Tần Thượng Nghiêu là một cái hố, còn lại thật sự đều trôi chảy. Cũng không biết cái hố này rốt cuộc có thể đi vòng qua được không, chứ vượt qua là không thể nào rồi!
Vài ngày sau khi bữa tiệc rượu kết thúc, hai bên đều im lặng một cách khó hiểu.
Tập đoàn Tần Tư vì hợp tác tăng lên, nên việc xã giao của Tần Thượng Nghiêu cũng nhiều theo. Dư Khoa thấy sắc mặt tổng tài ngày càng khó chịu, nên nói chuyện cũng càng thêm thận trọng.
“Tần tổng, bữa xã giao tối nay vì đối tác là ở Nam Thành, nên chúng ta phải chạy từ bên này qua đó.”
Hắn thấp thỏm, sợ Tần Thượng Nghiêu thốt ra một câu: Không đi.
“Nam Thành?”
Tài liệu trong tay hắn được đặt xuống. Hắn quay về Giang Thành một ngày sau bữa tiệc ở thang máy, đến nay đã qua một tuần.
Mạc Đậu Đậu gọi video cho hắn mỗi ngày, nhưng Mạc Lan Ngạn chưa bao giờ xuất hiện trong màn hình.
Tần Thượng Nghiêu khép lại tài liệu: “Đi thôi.”
Dư Khoa thấy hắn ra khỏi văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cũng may, ít nhất không cần hắn đi theo bồi rượu xin lỗi.
Tại nhà hàng Nam Duyệt, trong phòng bao, các đối tác thấy Tần Thượng Nghiêu đều vội đứng dậy, những lời tâng bốc Tần tổng trẻ tuổi tài ba vang lên không ngớt.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ hưởng thụ những lời tán dương này, nhưng đã trải qua những chuyện như dọn hòm thư, những lời này cũng chỉ khiến hắn cười cho qua chuyện.
Nếu không phải cháu trai nhà họ Tần, có lẽ cũng chẳng có cái gì gọi là trẻ tuổi tài cao.
“Nào, chúng ta lại cạn ly kính Tần tổng một chén, về sau xin ngài chiếu cố nhiều hơn, chúc chúng ta cùng nhau thắng lợi a, thắng lợi.”
Mấy ông chủ nhỏ rất khách sáo, Tần Thượng Nghiêu cũng giữ đủ thể diện. Hắn đặt chén rượu xuống: “Các vị cứ dùng trước, tôi đi toilet một chút.”
Rời khỏi phòng bao, Tần Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu, hắn sửa sang lại cà vạt đang siết chặt rồi đi về phía trước.
“Thượng Nghiêu?”
Chưa đi được vài bước, Hàn Hinh Nhi đứng ở cửa một phòng bao khác: “Sao anh lại ở đây?”
Nàng tiến lại gần, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, dịu dàng hỏi: “Đang xã giao sao?”
Tần Thượng Nghiêu hướng về phía khác liếc một cái, rồi quay lại nở nụ cười nhẹ: “Ừm.”
Hàn Hinh Nhi rất ít thấy Tần Thượng Nghiêu cười, hôm nay coi như là một lần, nàng vui vẻ: “Gần đây có phải rất vất vả không? Nghe Hàn Văn nói Tần thị gần đây rất bận.”
Tần Thượng Nghiêu gật đầu: “Cũng tạm, hôm khác nói chuyện tiếp, tôi đi toilet một chút.”
Tác dụng phụ của việc uống các loại rượu bắt đầu tác động, hắn giơ tay hơi chống vào tường.
Hàn Hinh Nhi lập tức tiến lên đỡ lấy: “Sao vậy, có phải uống say rồi không?”
Tần Thượng Nghiêu giơ tay, nhẹ nhàng đẩy tay Hàn Hinh Nhi đang đỡ ra: “Không sao.”
Hàn Hinh Nhi lại kéo cánh tay hắn: “Đều là người một nhà, anh khách sáo gì chứ, để tôi đỡ anh ra cửa.”
Trong lúc kéo nhau, cửa phòng bao bên cạnh mở ra, một đám người nói cười đi ra từ bên trong.
Mạc Lan Ngạn thấy Tần Thượng Nghiêu rõ ràng sững sờ, Tần Thượng Nghiêu cũng sững sờ.
Cũng không biết là thế giới này nhỏ, hay là Nam Thành nhỏ.
Người bên cạnh không phát hiện, trong đó có một người vỗ vỗ vai Mạc Lan Ngạn: “Nếu đã như vậy, ngày mai cậu đến công ty tôi ký một hợp đồng, tôi đại diện công ty, một lần nữa hoan nghênh người bạn mới.”
Mạc Lan Ngạn làm lơ Tần Thượng Nghiêu, duỗi tay nắm lấy tay người kia: “Cảm ơn, tổng giám đốc Cao, có thể gia nhập ‘ Hồng ’ là vinh hạnh của tôi.”
Người được gọi là tổng giám đốc Cao liên tục vỗ tay Mạc Lan Ngạn: “Giữa hai chúng ta không cần khách sáo như vậy, tôi thật vui khi chúng ta có thể cùng nhau cộng sự.”
Tần Thượng Nghiêu cười lạnh châm chọc, cũng không biết đây lại là người quen cũ hay bạn bè mập mờ nào của Mạc Lan Ngạn nữa.
Mạc Lan Ngạn khách khí hướng về phía người kia duỗi tay: “Tổng giám đốc Cao, mời ngài, tôi gọi xe cho ngài.”
Người kia cười ha hả đi theo Mạc Lan Ngạn ra cửa, phía sau là một đám người nói cười vui vẻ.
Hai người lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Tần Thượng Nghiêu nhận ra, sự ầm ĩ và ấu trĩ mà Mạc Lan Ngạn từng chướng mắt, sau khi hắn thay đổi, vẫn như cũ không thể sánh kịp sự thong dong và bình tĩnh trong cách ứng xử của cậu.
Hắn cúi thấp hai mắt, nội tâm cười nhạo, hóa ra dù cố gắng thế nào, trong lòng Mạc Lan Ngạn, mình mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.
Hắn không nhịn được quay đầu lại, từng nghĩ, chỉ cần mình ở phía sau Mạc Lan Ngạn, hắn nhất định sẽ quay đầu lại.
Cho đến khi tiếng nói cười biến mất ở góc rẽ, hắn mới như chợt tỉnh, thì ra thật sự chỉ có mình hắn không buông được.
Tần Thượng Nghiêu không trở về nhà cách vách của Mạc Lan Ngạn, mà đi ngay trong đêm.
