EM TRAI CỦA LÃO CÔNG ALPHA SAO LẠI KIỀU MỊ NHƯ THẾ

Chương 14

Bữa tiệc gia đình hàng tháng của nhà họ Khương, Khương Du bất thường không gọi tôi.

Mở cửa nhìn thấy tôi trên xe, anh ta không được vui, "Anh cũng đi à?"

Tôi nhướng mày, "Tôi không phải người nhà họ Khương à?"

Anh ta cười khẩy, "Bao nhiêu năm rồi, tiệc gia đình hàng tháng lần nào anh chủ động tham dự?"

Tôi tự biết sự bất thường của mình, lười cãi với anh ta.

Nhưng đã hơn nửa tháng không gặp Thẩm Ngọc Ân, khi tôi nhìn thấy cậu ta lần nữa, cảm thấy cậu ta gầy đi rất nhiều.

Hai lạng thịt khó khăn lắm mới bồi đắp được.

Lại biến mất rồi, cả người trông tái nhợt, bị bọc trong bộ quần áo rộng thùng thình, không có chút sức sống nào.

Ánh mắt trống rỗng rơi trên mặt tôi, hai giây, rồi cụp mắt xuống, dời đi.

Bầu không khí trên bàn ăn rất trầm lặng, không có mấy người nói chuyện.

Các cô bảo mẫu đứng sau lưng mỗi người, có tôm hùm tươi được vận chuyển bằng đường hàng không, họ giúp bóc vỏ tôm.

Khi thịt tôm được đặt vào đĩa của Thẩm Ngọc Ân, tôi theo bản năng chắn lại một chút, "Cậu ấy không ăn, cậu ấy bị dị ứng."

Một câu nói khiến mọi người đều nhìn về phía tôi, trong lòng tôi không được thoải mái.

Cậu ta đã về hơn nửa tháng rồi, cũng không có ai biết cậu ta dị ứng hải sản.

Chẳng ai đặt cậu ta vào lòng.

Mọi người không quá bận tâm đến sự cố nhỏ này, mẹ Khương lại nhắc đến, "Mẹ đã tìm cho Ngọc Ân vài Alpha khá tốt."

"Đã về nhà họ Khương, là nhị thiếu gia nhà họ Khương, cũng xứng đôi."

"Có thời gian thì đi gặp mặt xem sao."

Bố Khương cũng không phản đối lắm, ông ấy cố chấp đưa Thẩm Ngọc Ân về, là để đấu với mẹ Khương, mẹ Khương đã ra tay với con trai ông, thì lẽ ra phải có chút nợ nần.

Buộc mẹ Khương phải nhượng thêm quyền lực vào tay ông ấy.

Thẩm Ngọc Ân chẳng qua chỉ là vật hy sinh giữa hai con cáo già.

Không ai thực sự quan tâm.

Bây giờ mẹ Khương sắp xếp cho cậu ta ra ngoài, cũng là để cậu ta không ở lại nhà họ Khương tranh giành thứ gì với Khương Du.

Tôi không kìm được chen vào, "Là những ai?"

"Lâm Thiệu Tổ."

"Thằng cờ b.ạ.c đấy, tiền ở Thần Tích hình như mới trả xong cách đây không lâu thì phải."

Mẹ Khương khẽ nhíu mày.

"Còn Tưởng Tức An."

"Cũng tốt, có một đứa con trai ngoan ngoãn, còn biết gọi tôi là chú."

"Còn Triệu Hạ, mấy hôm trước gặp, cậu ta nói khá hứng thú."

Tôi bật cười, "Không tồi, không biết bệnh kín của cậu ta đã chữa khỏi chưa."

"Hạ Duẫn." Mẹ Khương đặt đũa xuống.

Không khí trên bàn ăn đông lại, tôi cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngọc Ân rơi trên mặt mình.

Nhất thời không biết phải nói gì.

Khương Du đưa tay nắm lấy tay tôi, hòa giải, "Mẹ, anh ấy chỉ là nhiệt tình thôi."

"Con tự thấy thế nào?" Mẹ Khương hỏi Thẩm Ngọc Ân, giọng điệu đầy áp lực.

Tôi nghe thấy Thẩm Ngọc Ân khẽ "Ừm" một tiếng.

Chương 14.2:

Bữa cơm ăn trong sự không vui. Khi tôi dựa vào lan can trong sân hút thuốc, tôi gặp Thẩm Ngọc Ân bước ra.

"Cậu có biết những người mà bà ấy bảo cậu đi gặp là loại người gì không?"

"Đại khái biết."

"Vậy mà cậu còn đồng ý? Đầu óc hỏng rồi? Không biết từ chối à?"

"Tôi, tôi không dám."

Lúc này tôi mới nhớ ra Thẩm Ngọc Ân khác với tôi, một Omega không quyền không thế, trở về nhà họ Khương như chốn rồng hang hổ này.

Cậu ta có thể làm gì?

Tâm trí tôi rối loạn, tôi ngửi thấy mùi hương hoa cam khiến tôi nhớ nhung và nghiện ngập đó.

Nồng nặc một cách bất thường.

"Pheromone của cậu sao lại..."

Cậu ta theo bản năng sờ vào cổ, rồi cúi đầu, "Kể từ, lần trước đó, kỳ phát tình vẫn luôn không được bình thường."

"Muốn pheromone của tôi không? Tôi có thể..."

"Không cần."

Tôi sững sờ.

"Tôi có thể, tìm thứ khác thay thế pheromone của anh."

Một câu nói như gáo nước lạnh dội xuống, cậu ta nói không sai, cậu ta cũng không thể mãi mãi dựa dẫm vào pheromone của tôi.

Điếu thuốc bị dập tắt, nhưng sự bực bội trong lòng lại vô cùng mãnh liệt.

"Ừm, tùy cậu."

Lông mi cậu ta run rẩy, rồi tiếp tục nói, "Hơn nữa sau khi tôi tìm được bạn đời cố định, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, pheromone sẽ ổn định lại."

Tôi cười khẩy, buột miệng nói, "Thật sự nghĩ ai cũng có thể hầu hạ cậu như tôi à?"

"Nhưng anh ấy có thể hoàn toàn thuộc về tôi."

Nói một cách nghiêm túc như vậy, cứ như thể người đó đã có hình hài cụ thể.

Tôi ghen đến phát điên, một câu nói tuột khỏi miệng, "Chẳng lẽ tôi không thể sao?"

Cậu ta sững sờ, đôi đồng tử trong suốt đó in bóng khuôn mặt thiếu lý trí của tôi.

Ngay cả bản thân tôi cũng có chút kinh hãi.

Trách mùi hoa cam kia quá nồng.

Khiến tôi động lòng đến mức có chút thất thần, tôi từng ôm trọn vòng tay, tôi nhớ rõ cảm giác đó khiến tôi nghiện ngập đến mức nào.

Cứ như thể đưa tay ra, là có thể ôm chặt cậu ta lần nữa.

"Hạ Duẫn."

Giọng Khương Du gọi tôi tỉnh lại, tôi không biết nên thất vọng hay nên may mắn.

Anh ta khoác áo khoác ngoài lên người tôi, "Sao ra ngoài không mặc thêm áo."

"Vào đi, cẩn thận bị cảm lạnh."

Tôi không nói gì, Thẩm Ngọc Ân đã nhanh chóng lùi lại một bước, ngay cả vẻ mặt đáng thương vụn vặt đó cũng được thu lại sạch sẽ.

Đứng một mình trên hành lang.

Cậu ta gầy quá, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu ta.

Tôi chợt nghĩ.

 

back top