Đừng Thất Hứa Nữa, Bác Sĩ Hạ, Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 9

 

Tôi đã đi được hơn nửa năm.

Đến một thị trấn nhỏ ở Hà Bắc, ở đây chờ đợi đồng hồ đếm ngược của sinh mệnh cũng rất tốt.

Nhưng Hạ Dương vẫn tìm thấy tôi.

Tôi không biết anh tìm thấy tôi bằng cách nào, cũng không muốn biết.

Anh muốn đưa tôi đi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh.

“Hạ Dương, anh về đi, một mình tôi sống rất tốt.”

Anh vuốt ve khuôn mặt gầy gò hơi lõm xuống của tôi, giọng nói chua xót: “Đây là cái gọi là sống rất tốt của em sao?”

Tôi quay mặt đi không nói.

Hạ Dương mặt dày ở lại.

Mặc dù tôi ghét nhìn thấy anh, nhưng cũng lười tranh cãi với anh nữa.

Đau quá, tôi sắp c.h.ế.t rồi.

Tôi quá gầy, Hạ Dương lại đề nghị đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi trở mặt với anh, anh mới chịu thôi.

Nhìn thấy tôi vụng về nhưng thành thạo nhặt rau, rửa rau, xào rau, anh đau lòng vô cùng.

Giật lấy cái xẻng trong tay tôi: “em học mấy thứ này từ khi nào?”

Tôi phải ăn cơm chứ, Hạ Dương.

Anh nói không về là không về, đã lâu lắm rồi không nấu cơm cho tôi.

Không sao, tôi tự nấu.

Tôi cũng không đuổi Hạ Dương nữa, anh muốn ở lại thì cứ ở lại đi.

Khoảnh khắc cuối cùng có người yêu bên cạnh cũng rất tốt.

Tôi ích kỷ nghĩ, đợi tôi c.h.ế.t rồi, Hạ Dương sẽ nhớ tôi cả đời.

Chúng tôi yêu nhau, tại sao anh lại không thể nhớ tôi cả đời.

Tôi không làm bất cứ điều gì xấu, tại sao sinh mệnh của tôi lại phải đau khổ và ngắn ngủi như vậy, sau khi rời đi còn không để lại chút dấu vết nào?

Như thế này cũng tốt, nếu như, mẹ Hạ Dương không tìm đến tôi.

 

back top