Tiếng mở cửa của Hạ Dương kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức.
Tôi nhìn đồng hồ, lại là một giờ sáng.
Anh thấy tôi vẫn chưa ngủ, đi đến ôm tôi: “Sao còn chưa ngủ? Cơ thể em không tốt dễ bị bệnh, không được thức khuya mãi.”
Lần đầu tiên tôi đẩy anh ra.
Lần đầu tiên tôi nhìn anh lạnh lùng, lần đầu tiên tôi hét vào mặt anh.
“Tại sao không nghe điện thoại? Tại sao không trả lời tin nhắn? Tại sao về nhà muộn thế?”
Hạ Dương như bị tôi châm ngòi, cũng bùng nổ.
Lần đầu tiên anh tỏ ra vẻ khó chịu với tôi: “Không có tôi thì em không sống được sao? em biết công việc ở bệnh viện của tôi bận rộn đến mức nào không, mà em cứ thúc giục tôi về, trước đây em không như vậy, bây giờ tại sao lại trở nên phiền phức đến thế? Chúng ta nhất định phải dính lấy nhau mãi sao? Không có không gian riêng tư à?”
Hét xong, cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Hạ Dương luống cuống ôm tôi vào lòng.
Nói năng lộn xộn, nói rằng đầu óc anh không tỉnh táo, đó không phải là suy nghĩ của anh, liên tục xin lỗi.
Sắc mặt tôi rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”
Mặt anh cứng lại, ôm tôi càng chặt hơn: “Thời Tự, em đừng như vậy, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, cầu xin em đừng lạnh nhạt với tôi.”
“Tôi không lạnh nhạt, tôi thật sự buồn ngủ rồi, mai nói tiếp được không?”
Hạ Dương, tôi đau đến mức không còn chút sức lực nào, anh không nhìn thấy môi tôi tái nhợt sao?
Anh ôm tôi ngủ suốt đêm, tôi quay lưng lại với anh, cong người lại.
Hình như hơi không quen ngủ cùng Hạ Dương nữa rồi.
Sáng hôm sau, Hạ Dương tỉnh dậy thấy bên gối không có tôi, vội vàng đi ra tìm, còn chưa kịp mang giày.
Nửa đêm tôi đau không ngủ được, đã ngồi trên sô pha rất lâu.
Anh lại ôm tôi vào lòng: “Bảo bối, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi sợ em sẽ rời bỏ tôi.”
“Rời bỏ anh thì tôi còn đi đâu được nữa? Tôi chỉ có anh thôi, Hạ Dương, tôi không trách anh, áp lực công việc của anh lớn, tôi có thể hiểu, tôi thật sự không giận, không trách anh, mau đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”
Tôi dùng giọng điệu thoải mái nói với anh.
Hạ Dương vội vã đi làm bữa sáng cho tôi, nhưng tôi chỉ ăn được một chút cháo.
Anh nhíu mày: “Sao em ăn ít thế, gần đây em gầy đi nhiều rồi, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Tay tôi đang cầm muỗng khựng lại, nhưng tôi đã lâu lắm rồi chỉ ăn được từng này thôi: “Không đi, chỉ là không có khẩu vị.”
“Chỉ là không có khẩu vị thôi sao? Còn chỗ nào không khỏe nữa không?”
Tôi lạnh mặt: “Hạ Dương, tôi không phải là bệnh nhân của anh, tôi đã nói rồi tôi không đi bệnh viện.”
Anh vội vàng dỗ dành tôi: “Được được được, chúng ta không đi.”
Mấy ngày sau đó, Hạ Dương đều về nhà rất sớm, ăn xong cơm thì quấn quýt bên tôi.
Trước đây, tôi là người nói nhiều, nhưng bây giờ, toàn là Hạ Dương tìm chuyện để nói.
Anh không hỏi, tôi sẽ không lên tiếng.
Chỉ là, tôi ngày nào cũng đau, không còn sức lực để tìm chuyện mà nói nữa.
Hạ Dương ôm tôi vào lòng: “Thời Tự, gần đây em thay đổi nhiều quá, không thích nói chuyện nữa.”
“Có sao?”
Anh siết chặt cánh tay: “Có, Thời Tự, em hứa với tôi, không được rời xa tôi.”
Tôi thoát ra khỏi vòng tay anh, hỏi anh một câu: “Hạ Dương, mấy ngày trước chúng ta cãi nhau, tôi trách anh về muộn, anh không có lịch trực mà? Anh nói cho tôi biết, tại sao lại về muộn như vậy?”
Anh khựng lại một chút, rồi vẫn nói: “Tôi đổi ca trực với bác sĩ Triệu, anh ấy nói phải vội về quê một chuyến.”
“Ồ.”
Tôi nằm lại vào lòng anh.
Nói dối.
Hạ Dương, lại lừa tôi.
Rõ ràng anh đã đi xem mắt.
Có lần lừa dối đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, tôi sợ đau, không muốn bị anh lừa nữa.
Thôi, tôi đi đây.
Một mình cũng tốt, ít nhất sẽ không có ngày đột nhiên c.h.ế.t ở nhà, để Hạ Dương phải đau lòng vì tôi.
Tôi quên mất, bây giờ anh cũng không chắc sẽ đau lòng vì tôi nữa.
