Đừng Thất Hứa Nữa, Bác Sĩ Hạ, Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 5

 

Ngay cả khi tận mắt thấy anh đi xem mắt với người khác, tôi vẫn biết, anh vẫn yêu tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ là không còn yêu sâu đậm như trước nữa, nên mới bị gia đình ép buộc, thuận theo tình thế.

Nhưng tôi đau quá, dạ dày đau, mà trái tim cũng đau.

Tôi đã cố gắng rất nhiều để chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay, đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở, tại sao anh nói thay đổi là thay đổi?

Lúc tôi đau đớn muốn sống muốn chết, anh lại lén lút đi xem mắt với người khác.

Tôi muốn xông lên chất vấn anh, nhưng cảm giác buồn nôn và đau đớn dữ dội trong dạ dày đã giữ chân tôi lại.

Tôi không nỡ.

Chỉ còn chưa đầy một năm, tôi không nỡ để Hạ Dương phải sống trong đau khổ suốt đời.

Tôi biết, anh vẫn yêu tôi.

Anh chỉ bị kẹt giữa tôi và bố anh, không biết phải làm sao.

Anh có thể cứng rắn lựa chọn ở bên tôi, nhưng bố anh sẽ ép buộc anh, tôi đã từng chứng kiến.

Nhiều năm qua, chúng tôi không được công khai, trước mặt người khác, anh luôn chỉ nói, chúng tôi là bạn, bạn thân nhất.

Dắt tay nhau ở bên ngoài bị người khác nhìn thấy, sẽ bị nói là kinh tởm, sẽ phải chịu những ánh mắt kỳ lạ.

Chẳng phải nói xã hội bây giờ rất bao dung sao, tại sao không thể bao dung cho chúng tôi một chút.

Chúng tôi chẳng làm gì sai, chúng tôi rất lương thiện.

Bố Hạ Dương càng không thể chấp nhận được, tôi đã phải chịu đựng những lời mắng chửi của ông ấy suốt nhiều năm.

Ông thậm chí đã tìm tôi vài lần, lần nào cũng kết thúc bằng một cái tát vào mặt tôi.

Tôi không thể đánh trả, đó là bố của Hạ Dương, là người lớn tuổi.

Ông tức giận đến mức mất kiểm soát vì không thể ngăn cản con trai mình ở bên tôi, nên mới tìm đến tôi.

Bị đánh thì bị đánh vậy.

Tôi cũng yêu Hạ Dương, luôn yêu rất nhiều.

Nhưng bây giờ, tôi có chút trách móc anh.

Ước gì… tôi đã không gặp anh.

 

back top