Đừng Thất Hứa Nữa, Bác Sĩ Hạ, Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 12

 

Hạ Dương không tin tôi đã chết.

Anh bỏ lại tất cả, tìm khắp những nơi tôi có thể đến, đều không có.

Hạ Dương, đừng tìm nữa, tôi thật sự đã c.h.ế.t rồi.

Cuối cùng anh mới đến mộ bà nội tôi.

Quả nhiên tôi ở đó.

Ngay bên cạnh bà nội.

Người bạn đã an táng tôi ở đó, thật là, tôi đã nói rồi mà, cứ để tro cốt đi du lịch theo gió là được.

Hạ Dương không dám nhìn bà nội, anh đã hứa hai người sẽ nương tựa vào nhau, đầu bạc răng long.

Anh đã thất hứa.

Hạ Dương ngồi trước mộ tôi, ôm đầu khóc nức nở.

Sau đó, anh loạng choạng đi đến nhà người bạn, quỳ rất lâu trước cửa nhà cô ấy.

Anh muốn di vật của tôi.

Có lẽ người bạn đã biết được điều gì đó trong nhật ký của tôi.

Cô ấy quá đau lòng cho hai “quả khổ qua nhỏ” chúng tôi, không đành lòng, cuối cùng vẫn giao di vật cho Hạ Dương.

Anh lật từng trang nhật ký của tôi.

Giống như tôi đã biết được anh đã sống đau khổ suốt những năm qua như thế nào.

Anh cũng biết được tôi không học đại học, không phải tốt nghiệp xong mới đi tìm anh.

Mà là vừa tốt nghiệp đã một thân một mình đến Thượng Hải.

Biết được bố anh không chỉ kiểm soát tinh thần anh, mà còn không ngừng dùng những lời lẽ độc địa nguyền rủa, lăng mạ tôi.

Biết được tôi không còn chạm vào đàn piano nữa, là vì tay tôi đã từng bị gãy.

Biết được tám năm đó tôi đã sống như thế nào.

Và còn biết… mẹ anh đã từng tìm tôi.

Hạ Dương phát điên.

Anh ôm nhật ký của tôi một mình đi rất lâu, rất lâu.

Trước tiên, anh một mình hoàn thành những gì chúng tôi đã hẹn ước.

Đi trượt tuyết.

Đi leo núi.

Đến hồ Sayram.

Đi ngắm bình minh và hoàng hôn.

Anh dựa theo những nơi tôi đã đánh dấu trong nhật ký, những nơi tôi đã đi qua, anh đều không đến, chỉ đến những nơi tương tự.

Anh biết tôi không hề muốn nhìn thấy anh, anh rất nghe lời.

Sau đó, anh an cư tại một thị trấn nhỏ.

Chúng tôi từng nói, sau này sẽ đi du lịch thật nhiều nơi, đợi đến khi không đi nổi nữa, thì tìm một thị trấn nhỏ để an cư.

Hai người một nhà, rồi nuôi thêm một con mèo nhỏ, một con ch.ó nhỏ.

Chỉ sống những ngày tháng bình dị, hạnh phúc như vậy, đầu bạc răng long.

Nhưng bây giờ, người đã hẹn ước không còn nữa.

Chỉ còn lại anh nuôi một con mèo nhỏ bầu bạn.

Mỗi ngày anh đều đàn bản nhạc tôi đã dạy anh, Lương Chúc, đàn mỗi ngày.

Mẹ Hạ Dương có đến tìm anh.

Người trong khu phố nói với bà ấy: “Bà nói người sống ở 205 hả? Nghe nói trước đây là tiến sĩ y khoa. Nhưng bây giờ hình như bị điên rồi, không biết tại sao, suốt ngày ở nhà đàn piano, đàn từ sáng đến tối một bản, còn bị lạc điệu, hỏi anh ta thì anh ta chỉ lặp lại một câu, ‘Đây là Thời Tự dạy tôi’.”

Mẹ Hạ Dương bước vào nhà anh, đứng sau lưng nhìn anh đàn.

“Con trai…”

Hạ Dương không dừng lại, đàn xong một bản, không quay đầu: “Hay không? Thời Tự dạy tôi đấy, chỉ là hơi lạc điệu hahaha, không được, không thể đi hỏi cậu ấy đàn sai chỗ nào, cậu ấy sẽ giận, cậu ấy nói không muốn gặp tôi, tôi rất nghe lời.”

Sau đó, anh cứ liên tục lặp lại đoạn đối thoại này.

Hạ Dương, anh ấy thật sự đã phát điên rồi.

Mẹ anh đứng sau lưng, nước mắt không ngừng rơi.

Không biết là vì chính bà, hay là vì tôi và Hạ Dương.

 

back top