"Đừng mua, tôi không thích cái nào hết."
「Bé cưng, đừng ngại. Anh biết mà, đàn ông nói không thích là thích, nói không muốn là muốn.」
Đang trò chuyện, anh ta lại gửi cho tôi vài bức ảnh vòng cổ và băng đô tai chó.
「Bé cưng, thích cái nào?」
Tôi sợ tiếp tục nói chuyện, cảnh sát mạng sẽ gọi điện đến, nên chọn cách giả chết.
「Bé cưng, sao em không thèm trả lời anh, chú chó nhỏ sắp khóc sập Vạn Lý Trường Thành rồi.」
「Bé cưng, em lạnh lùng quá, nhưng anh vẫn thích lắm.」
「Bé cưng, yên tâm, mình không cần phải chọn đâu, mua hết, thay phiên nhau đeo.」
......
Ngày hôm sau đi làm, tôi nhìn Mạnh Hoài Xuyên mặc vest chỉnh tề, ra dáng người đàng hoàng, bực bội đầy bụng.
Anh ta đứng cạnh bàn làm việc của tôi, một tay chống trên bàn, tay kia cầm túi giấy, đứng chéo chân, khoe ra nửa bên mặt trái đẹp nhất.
Bộ vest cao cấp cắt may tinh xảo làm nổi bật bờ vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ cơ thể cực kỳ đẹp.
Sáng sớm, chim công đực đã bắt đầu khoe mẽ.
Tôi cười như không cười: "Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Mạnh."
Anh ta thấy sắc mặt tôi không tốt, lập tức đứng thẳng, mím môi không dám nói gì nhiều.
Mạnh Hoài Xuyên đặt bữa sáng xuống: "Thư ký Trần, tôi lỡ mua dư bữa sáng."
"Lỡ" mua dư, còn đích thân mang đến.
Tôi gật đầu: "Cảm ơn Tổng giám đốc Mạnh."
Mạnh Hoài Xuyên thấy tôi đáp lời, khẽ nhếch môi, giả vờ sờ sờ cái khuy măng sét.
Tôi mở túi ra, thấy bên trong là đậu nành nóng, nhíu mày: "Tôi sáng tôi thích uống Americano lạnh."
"Uống đồ lạnh vào sáng sớm không tốt cho sức khỏe."
"Tôi không nhớ không lầm, Tổng giám đốc Mạnh mỗi sáng đều uống một ly Espresso đậm đặc."
Tôi đã lên tiếng, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo: "Được, tôi nhớ rồi."
Sau khi Mạnh Hoài Xuyên đi, đồng nghiệp chứng kiến toàn bộ quá trình ghé sát vào tôi: "Cậu ngủ mê man rồi à, dám nói chuyện với Tổng giám đốc Mạnh như vậy."
Tôi cắn một miếng bánh sandwich mà người kia tự tay làm nhưng lại nói là mua: "Không, ngược lại là tỉnh táo vô cùng."
Đồng nghiệp sững sờ vài giây: "Nếu là tôi, Tổng giám đốc Mạnh chắc chắn sẽ mắng tôi là để quên não ở nhà."
