Đối tượng yêu qua mạng có vẻ không ổn.
Bình thường cứ bám lấy tôi, mở miệng là bé cưng này bé cưng nọ, nửa tiếng không trả lời tin nhắn là bắt đầu làm mình làm mẩy, nhưng hai hôm nay anh ta lại yên tĩnh đến mức hơi quá đáng.
Ngoại trừ việc đúng giờ cung cấp ảnh cơ bụng và báo cáo lịch trình hàng ngày.
Những lúc khác đều im lặng như tờ, tôi chủ động hỏi mới trả lời.
Anh ta trước đây là kiểu người phản ứng không độ trễ, lời đường mật tuôn ra như suối.
「Bé cưng muốn trượt cầu tuột trên cơ bụng của anh không?」
「Bé cưng muốn chụt chụt trên cơ n.g.ự.c săn chắc của anh không?」
「Bé cưng muốn bơi trong xương quai xanh của anh không?」
「Nếu không muốn, anh sẽ là chú chó nhỏ đau lòng nhất trên thế giới này.」
Bây giờ thì chỉ còn: "Ừm," "Ồ," "À."
Cứ như đang kiêng khem vậy.
Tôi buộc tội anh ta: "Dạo này anh lạnh nhạt quá, có phải lén tôi đi kiếm Tiểu 0 bên ngoài rồi không?"
Người yên tĩnh như đà điểu kia lập tức tự bào chữa:
「Xin trời xanh minh oan cho sự trung trinh này!」
「Ngoại trừ em ra, những người khác trong mắt anh chỉ là những cái xác thịt di động!」
「Anh đã có bé cưng tuyệt vời nhất thiên hạ rồi, làm sao có thể đi tìm Tiểu 0 khác chứ!」
「Huhu, bé cưng, sao em có thể nghĩ về anh như vậy! Anh đây không phải dưa thối!」
Trong câu trả lời kẹp theo đủ loại biểu cảm: 【chú chó nhỏ khóc lóc jpg】, 【chú chó nhỏ u uất jpg】, 【chú chó nhỏ ấm ức jpg】.
Tôi hỏi thẳng vào linh hồn: "Vậy tại sao dạo này anh lại lạnh nhạt như vậy? Trước đây toàn là anh chủ động khơi chuyện mà."
Anh ta ấp a ấp úng một hồi lâu: "Dạo này anh bận vác gạch quá, đã lơ là bé cưng, anh đáng c.h.ế.t vạn lần."
Nói xong, anh ta lập tức chuyển khoản 131,400 (tức trọn đời trọn kiếp) qua cho tôi.
