ĐI RA NGOÀI ĐÀM PHÁN, LẠI NHẶT ĐƯỢC NHÓC CON CHUYÊN BÒ LÊN GIƯỜNG KÊU DADDY

Chương 17

Cùng Cáo Cẩn đi làm biên bản.

Tôi ra ngoài sớm, trong lúc chờ, bị đồng chí cảnh sát hôm đó kéo sang một bên.

Vì thông cảm cho gia đình nạn nhân, nên chỉ là phê bình giáo dục.

Là một người đàn ông 30 tuổi, tôi nghiêm túc tự kiểm điểm, và cảm thấy rất đáng giá.

Đương nhiên, ngoài mặt vẫn trịnh trọng xin lỗi.

"Đã gây phiền phức cho công việc của các anh rồi."

Cáo Cẩn bước ra nhìn thấy cảnh này.

Sững sờ một chút, lại còn có mặt cười.

Tôi nắm lấy người cậu ta đi về nhà.

Đã đến lúc tính toán tổng thể rồi!

Nhưng trước khi về nhà, tôi đưa cậu ta đến công ty trước.

Cáo Cẩn không hiểu đầu đuôi, nhưng không hề thắc mắc một câu nào, nắm vạt áo tôi đi theo sát phía sau.

Cũng không sợ tôi bán cậu ta đi.

Tôi nắm lấy tay cậu ta, kéo cậu ta ra phía trước.

"Tôi đến làm thủ tục nhận việc cho cậu ấy."

"Vâng, Nhậm tổng."

Quản lý nhân sự có lẽ chưa từng thấy ai đi cửa sau đường hoàng như vậy, cầm nhầm cả phiếu đăng ký.

"Cậu ấy đã từng ứng tuyển thực tập và được nhận, kiểm tra lại hệ thống đi."

Dưới ánh mắt chú ý của cả văn phòng, tôi gõ gõ bàn, thản nhiên nói với Cáo Cẩn đang cúi đầu sắp vùi cả mặt vào cổ áo: "Suất thực tập."

Cả văn phòng, chỉ có chú chim cút nhỏ này biết tôi đang nói về suất thực tập nào.

Ra khỏi cửa công ty, Cáo Cẩn vừa đuổi theo bước chân tôi vừa nhỏ giọng giải thích:

"Hôm đó ở trường cậu ta thấy anh đến đón tôi, biết tôi trước đó vẫn luôn lừa cậu ta, nên ép tôi phải xin suất thực tập cho cậu ta.

"Tôi không muốn, nhưng cậu ta cứ đến quấy rối, hôm đó cậu ta tìm đến tận dưới nhà, đe dọa tôi nếu không nói sẽ đi tìm anh, nên tôi mới..."

Gần giống như tôi đã đoán.

Nhưng nghe Tiểu Cáo Cẩn này đích thân nói ra vẫn khiến tôi thoải mái hơn một chút.

Tôi kéo bàn tay cậu ta đang vân vê ngón tay, bỏ vào túi áo cho ấm.

"Cậu lừa cậu ta chuyện gì?"

"Lừa cậu ta là anh đối xử không tốt với tôi." Cáo Cẩn lén liếc tôi một cái.

"Dương phụng âm vi đúng không?"

Không phân biệt được lời này là khen hay chê, Cáo Cẩn căng thẳng nhìn tôi, cho đến khi tôi không nhịn được mềm lòng, nở nụ cười.

"Tôi đều biết."

Tôi nhìn chằm chằm Cáo Cẩn: "Hôm qua những lời tôi nói cậu cũng đều nghe thấy rồi, cậu thông minh như vậy, cũng có thể đoán ra, những gì nên biết và không nên biết tôi đều biết hết rồi."

"Bây giờ tôi muốn nghe cậu nói những điều tôi chưa biết."

Tôi bế cậu ta lên ghế phụ lái, chống tay vào cửa xe: "Ví dụ như, cậu có phải nên giải thích một chút, tại sao lần đầu gặp tôi lại sẵn lòng đi theo tôi, còn dương phụng âm vi, không những không xin suất thực tập cho cậu ta, mà còn lừa tôi là không có chỗ ở, ở lì trong nhà tôi luôn?"

Cáo Cẩn bị tôi hỏi đến ngây người, sau đó sắc mặt từ từ đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh: "Không phải lần đầu gặp."

"Ừm?"

"Anh là cựu sinh viên xuất sắc, rất nổi tiếng... Lúc lễ tân sinh tôi đã nghe anh diễn thuyết, rất ngưỡng mộ anh."

Cáo Cẩn nắm chặt đệm ghế: "Cho nên hôm đó, tôi đã nhận ra anh."

"Rồi sao nữa?" Tôi truy hỏi: "Sự nghiệp thành công không có nghĩa tôi là người tốt."

"Anh là người tốt." Cáo Cẩn ôm lấy eo tôi:

"Giống như lúc này, anh đã không đẩy tôi ra."

"Tôi bị bỏ thuốc, ngày hôm sau tỉnh dậy rất khó chịu, cũng rất sợ hãi, thấy là anh lại càng thấy mất mặt, nên cứ giả vờ ngủ. Anh giúp tôi tắm, phát hiện tôi khóc còn ôm tôi."

Tôi câm nín.

Đây đã là người tốt rồi sao? Đây là kiểu tiểu khả liên (người đáng thương) tuyệt thế nào vậy?

"Anh ôm tôi về nhà, rất dịu dàng, đắp chăn cho tôi."

“……”

Đây có phải là cùng một ngày trong ký ức của tôi không?

"Anh không giống cậu ta, không cho tôi gọi daddy, còn bảo tôi quay lại trường học, dạy tôi nhiều điều... Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy."

Dừng, đừng nói nữa, càng nói càng thấy mình như một con súc sinh.

"Tôi thích anh." Cáo Cẩn áp sát lại:

"Thích đặc biệt, không dám nói với anh là tôi đã lừa anh, nên cậu ta đến uy h.i.ế.p tôi, tôi rất sợ."

“……”

Tôi hít sâu một hơi, xoa đầu cậu ta: "Cậu chỉ là không có nhận thức rõ ràng về bản thân mình thôi."

Quỳ xuống: "Tôi nói cho cậu biết, với khuôn mặt này của cậu, cậu tát tôi một cái, tôi còn phải lo lắng tay cậu có đau hay không, nhớ chưa?"

"Không tát!" Cáo Cẩn nhanh chóng rụt tay lại.

Đứa nhỏ này chính là để trị tôi.

Tôi đóng cửa xe, đi vòng qua ghế lái: "Về nhà tiếp tục, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng."

 

 

 

back top