Lời còn chưa kịp dứt, hắn đột ngột cúi xuống chặn lấy môi ta.
Đó không giống một nụ hôn, mà giống như một sự xé rách, môi lưỡi mang hơi rượu mạnh bạo nạy mở hàm răng ta, như một sự trừng phạt, lại như một sự trút giận.
Ta bị hắn ấn trên bậc thềm đá lạnh buốt, lưng đau nhói.
Mãi cho đến khi vị m.á.u tanh tràn ra trong miệng, hắn mới thở dốc buông ra, ngón tay vuốt ve khóe môi bị ta cắn rách, giọng nói khàn khàn: “Còn dám nói những lời đó, ta sẽ nhổ lưỡi ngươi.”
Ta nghiêng đầu khạc ra bọt máu: “Có giỏi thì g.i.ế.c ta đi.”
Ánh mắt hắn sắc như dao, bóp lấy cằm ta: “Muốn chết? Không dễ dàng vậy đâu.”
“Lục Tri Quân, ngươi là đồ vương bát đản!”
“Vương bát đản?” Hắn cười khẽ, xé rách lớp quần áo mỏng manh của ta, “Ngươi mới quen ta ngày đầu à?”
Trong lúc giằng co, chiếc bánh bao lăn xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
Ta nhìn nó, đột nhiên mất hết sức lực, hốc mắt cay xè.
“Lục Tri Quân…” Giọng nói nghẹn lại, “Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm sao?”
Động tác hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta, sự hung bạo trong mắt dần rút đi, thay bằng một cảm xúc phức tạp khó phân biệt.
“Khóc cái gì? Vừa nãy không phải còn rất cứng đầu sao.”
Hắn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, ngữ khí cứng rắn, nhưng ánh mắt lại dịu đi vài phần.
Im lặng một lát, hắn đột nhiên thở dài, kéo ta đứng dậy, dùng áo choàng lớn bọc ta lại, rồi đỡ chân bế ta lên.
Lục Tri Quân một đường bế ta về Tẩm các ấm áp phía sau Dưỡng Tâm Điện.
Đây từng là nơi ta sống hơn nửa năm, mọi bày biện đều như cũ, ngay cả chiếc lò sưởi ta thường dùng vẫn đặt ở vị trí cũ.
Lục Tri Quân đặt ta lên chiếc ghế dài mềm mại trải da hổ trắng, còn hắn thì nửa quỳ trước ghế, lấy ra một lọ thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên đôi tay tàn tạ không nỡ nhìn của ta.
Thuốc mỡ mát lạnh tan ra trên tay, hơi ấm dần sinh, mang đến cảm giác đau nhói và ngứa ran li ti.
Ta không kìm được muốn co ngón tay lại, nhưng bị hắn nắm chặt.
“Đừng động.”
Ta cúi mắt nhìn hắn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.
“Quay lại làm việc đi, sau này không để ai bắt nạt ngươi nữa, có được không?”
Ta không nói gì.
Dù sao, đi đâu làm việc, làm việc thế nào, đều không phải do một tên nô tài như ta có thể quyết định được.
Hắn không chờ được câu trả lời, cũng không giận, kề sát vào, dùng chóp mũi cọ vào mặt và cổ ta, giọng nói mềm nhũn, hệt như đang dỗ dành.
“Tống Cửu, nửa tháng không gặp, ngươi có nhớ ta không?
“Lần đầu chúng ta gặp nhau cho đến nay, chưa từng xa nhau lâu như vậy, nói cho ta biết, những ngày này có nhớ ta không?”
Hắn một tay cởi mở vạt áo ta, bàn tay hơi lạnh luồn vào, áp sát da thịt ta, lặp đi lặp lại xoa nắn.
“Đừng trốn, nhìn vào mắt ta, trả lời ta… Ca ca.”
Tiếng “Ca ca” này càng giống như một cái móc câu, khiến ta choáng váng ngay lập tức.
Ta bị hắn ép ngẩng đầu, tiếng thở dốc của ta và giọng nói dần trở nên nặng nề của hắn hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt được nữa.
“Nói đi, nói cho ta biết, có nhớ ta không.”
Vừa định mở lời, bên ngoài truyền đến tiếng động.
