Lễ cưới ngày hôm sau, đơn giản đến mức tầm thường.
Ta và Liễu Chi vừa bái thiên địa trước cung điện trống rỗng, đã bị ma ma do Hoàng hậu phái đến giục đi thỉnh an Hoàng thượng Hoàng hậu.
Ngoài Dưỡng Tâm Điện, thái giám cung nữ quỳ rạp dưới đất, trong điện truyền ra tiếng Lục Tri Quân đập phá mắng chửi.
Một thái giám quen biết thoáng thấy ta, vội vàng kéo tay áo ta, kéo ta quỳ xuống bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu thấp, ghé tai ta nói nhỏ: “Giang Nam có phản tặc rồi.”
“Sao lại như vậy?”
“Một tháng trước Giang Nam đột ngột xảy ra lũ lụt, Hoàng thượng trích ra phần lớn ngân khố quốc gia để đi cứu trợ, nhưng quan tham lại bóc lột từng lớp, lương thực đến tay dân gặp nạn còn rất ít, dân không còn đường sống, liền…”
Lời còn chưa nói hết, trong điện truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lục Tri Quân: “Kéo ra ngoài, lập tức c.h.é.m đầu.”
Rèm vén lên, hai thị vệ kéo vị Thượng thư Bộ Hộ đang mềm nhũn ra ngoài.
Ánh sáng lạnh lóe lên.
Thị vệ vung tay c.h.é.m xuống, m.á.u tươi như mực b.ắ.n lên bậc thềm đá cẩm thạch trắng.
Cái đầu đẫm m.á.u lăn lông lốc xuống, vừa vặn, dừng lại trước mặt Liễu Chi.
Đôi mắt nhuộm m.á.u vẫn mở to, như c.h.ế.t không nhắm mắt.
Liễu Chi chưa từng thấy cảnh m.á.u me như vậy, sợ hãi run rẩy dữ dội.
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Khi Lục Tri Quân bước ra, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt vốn đã đầy tơ m.á.u càng đỏ đến đáng sợ.
“Hai ngươi quả là tình nghĩa chim liền cánh, cây liền cành.”
Hắn im lặng một lát, nhấc chân, đá văng cái đầu người kia.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của Tống công công, gặp m.á.u tươi, sợ là sẽ không cát tường.”
Ta không dám nói nhiều, chỉ cúi đầu càng thấp, trán gần như chạm vào nền đất lạnh lẽo.
