ĐỂ CÓ TIỀN ĐÓNG HỌC PHÍ CHO EM TRAI, TÔI BỊ MẸ BÁN CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀU XỔI TRONG LÀNG

Chương 8

Mọi người đều nói anh là quý công tử cao thượng, nhưng anh lại lén nói: "Tôi không muốn được người khác ngưỡng mộ. Tôi vẫn thích cái tôi trước đây hơn."

"Tôi đã từng ghen tị điên cuồng với Tòng An. Cậu ấy sống theo cách mình thích, ở bên người mình yêu. Tại sao tôi phải gánh vác những điều này?"

"Tôi vốn nghĩ, sự ra đi của người thân là điều khủng khiếp nhất. Sau này tôi bị những người thân còn sống hãm hại, họ đều muốn chiếm đoạt mọi thứ của tôi. Tôi mới biết sự phản bội mới là điều đáng sợ nhất."

"A Sâm, em có phản bội tôi không?"

Người có thể đứng ở vị trí này, không ai là dễ dàng.

Đêm đó, tôi hứa hẹn hết lần này đến lần khác: "Sẽ không đâu. Em sẽ không bao giờ phản bội anh."

Tôi tham lam nhìn anh: "Em thích anh”.

“Anh yêu em."

Tôi nói thích, anh nói yêu.

Bạch Giản Chi đã đưa bố mẹ tôi vào tù. Hóa ra, hôm đó bố thực sự nhận ra tôi. Ông tìm kiếm tin tức của tôi khắp nơi. Bạch Giản Chi nghe phong thanh, tìm ra bằng chứng năm xưa, cùng mẹ tôi đưa vào tù.

Lúc đầu mẹ tôi không sợ, lớn tiếng la hét: "Nếu mày dám cho bọn tao vào tù, thì cùng c.h.ế.t đi! Tao sẽ cho tất cả mọi người biết nó là loại người gì!"

"Được thôi. Tôi cũng không ngại cho các người thêm một tội danh nữa."

So với tội danh trước, tội này đủ để các người ngồi tù cả đời không ra được. Bạch Giản Chi chống gậy đập xuống đất: "Tôi nghe nói các người còn một đứa con trai đang bệnh nặng. Thủ đoạn của tôi không nhiều, nhưng muốn làm cho một người biến mất không vết tích thì vẫn thừa sức."

Điều này không khác gì chạm vào chỗ yếu của họ. Hai người vừa rồi còn hung hăng giờ hận không thể tự tát vào mặt mình.

"Tôi cầu xin anh, đừng động đến con trai tôi." Bố tôi khẩn cầu, thiếu điều quỳ xuống. Mẹ tôi trán đầy mồ hôi: "Chúng tôi sẽ im lặng nghe lời. Anh... anh có thể cầu xin thằng con trai kia, để nó đồng ý hiến tủy được không?"

Bạch Giản Chi cười lạnh: "Các người ngay cả tên nó cũng không gọi được, dựa vào đâu mà nghĩ nó sẽ đồng ý?"

"Đó là em trai ruột của nó mà! Sao nó có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu? Năm đó là chúng tôi sai, nhưng em nó có tội tình gì? Nó thấy c.h.ế.t mà không cứu, tim nó làm bằng sắt sao?"

Tôi vẫn luôn đứng ngoài chờ đợi, tự nhiên có thể nghe thấy những lời này. Họ thực sự không có chút hối lỗi nào.

Hóa ra trên đời này thực sự có những bậc cha mẹ không yêu thương con mình.

Bạch Giản Chi nắm tay tôi đi ra ngoài: "Tôi sẽ khiến họ cả đời không ra được."

Tôi đến bệnh viện, gặp em trai Chu Hách. Nó nằm trên giường bệnh, tóc đã rụng hết, mặt trắng bợt.

"Rời nhà bao nhiêu năm, anh có vẻ sống cũng tốt nhỉ? Là cặp với người giàu có đúng không? Nói như vậy, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn bố mẹ sao? Nếu không, làm gì có anh của ngày hôm nay."

Nghe những lời kinh tởm này, tôi thậm chí không bước vào cửa, lạnh lùng nhìn nó: "Mày là đáng đời."

"Đồ ngốc! Dựa vào đâu mà mày nói tao? Nó ném cốc nước về phía tôi, nhưng vì không có sức, ngay cả mép áo tôi cũng không chạm tới. "Tao đã cố gắng học hành bao nhiêu năm, rõ ràng sắp thành công rồi, tại sao lại mắc phải căn bệnh c.h.ế.t tiệt này? Là mày, là cái sao chổi như mày mang đến! Tại sao tao phải sống khổ sở như vậy, đến cuối cùng chẳng có gì? Tại sao mày không làm gì cả, mà lại sống tốt như vậy?"

Tôi thấy nó đáng ghét, nhưng cũng thấy đáng thương. Oán trời, oán đất, oán người khác. Cả đời muốn tất cả, nhưng chẳng đạt được gì.

Tôi đến đây với lòng hận thù, thấy nó như vậy quả thực hả hê. Nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản, đã đánh giá Chu Hách quá thấp.

Nó lợi dụng sự yếu thế của mình, kích động truyền thông, kích thích cư dân mạng, khiến mọi người bắt đầu đồng cảm với nó.

 

back top