ĐỂ CÓ TIỀN ĐÓNG HỌC PHÍ CHO EM TRAI, TÔI BỊ MẸ BÁN CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀU XỔI TRONG LÀNG

Chương 6

"Anh... anh không đi rồi sao?"

Bạch Giản Chi mặc chiếc áo khoác đen dài, một tay chống gậy, một tay đút túi quần. Anh cao lớn, đứng đó như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi né tránh ánh mắt: "Anh không phải đã lên xe cùng cô ấy rồi sao?"

Người đàn ông dùng gậy gõ nhẹ lên đầu tôi: "Chỉ cần em nhìn kỹ thêm một chút thôi, là có thể biết tôi không lên xe theo cô ấy, mà đến thẳng tìm em rồi."

"Haizz." Tôi thở dài. Bạch Giản Chi là người quá thông minh.

"Còn ngồi đó làm gì? Dậy đi, đất lạnh." Anh kéo tôi đứng dậy, chạm vào tay tôi, nhíu mày: "Ngốc à? Lạnh thế này sao không vào tìm tôi?"

"Sợ làm phiền anh."

"Vậy thì ở nhà đợi tôi không phải tốt hơn sao?"

Tôi lầm bầm: "Anh không thèm để ý đến tôi."

"Ai bảo em hôm đó chọc giận tôi?"

Tôi không hiểu: "Tôi nói sai cái gì sao?"

Bạch Giản Chi tức giận bật cười, véo mạnh vào má tôi: "Em giỏi thật đấy."

Tôi bị bệnh, là do bị lạnh mà ra, giấu tất cả mọi người đến bệnh viện, nhưng không ngờ lại gặp được người mà cả đời tôi không muốn gặp nhất: Bố mẹ tôi, và em trai.

Em trai hình như mắc một căn bệnh rất nặng, đeo khẩu trang, dựa vào vai bố không có tinh thần.

Mẹ vẫn còn đang cãi vã với bác sĩ bên trong: "Nói bậy! Con trai tôi rõ ràng vẫn ổn, là tại các người chữa không được! Mau gọi viện trưởng ra đây, tôi phải khiếu nại các người!"

Bác sĩ giữ vững đạo đức nghề nghiệp, nhẹ nhàng nói: "Vị phụ huynh này, tôi biết bà đang lo lắng, nhưng bệnh này không phải nói chữa là chữa được. Cần có tủy xương phù hợp và sự hợp tác về mặt tài chính từ gia đình."

Mẹ tôi kích động: "Tôi là mẹ nó, cũng không được sao?"

Thấy bác sĩ lắc đầu, bà hoàn toàn mất kiểm soát, đập phá đồ đạc điên cuồng trong phòng chẩn đoán.

Cả gia đình ba người bị mọi người vây quanh, chỉ trỏ.

Bố đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Ông sững sờ. Tôi hoảng hốt bỏ chạy.

Họ là cơn ác mộng của tôi. Lẽ ra tôi phải hận họ.

Cảm giác như quay về quá khứ, không ngày nào trên người tôi lành lặn, nhưng trong mắt họ lại là chuyện bình thường.

Năm đó, nhà không có tiền đóng học phí cho em trai. Họ tìm hiểu được một tên nhà giàu có sở thích đặc biệt. Họ bỏ thuốc vào nước uống của tôi, tự tay đẩy tôi lên giường tên đàn ông đó.

Tôi nhìn thấy, trên mặt họ lộ ra nụ cười tham lam, vui vẻ đếm tiền, không quên dặn dò: "Ông cứ thoải mái chơi, dù sao thì thằng con này chúng tôi cũng không trông mong gì nữa."

Thật vô tình. Không thích tôi, tại sao lại sinh ra tôi? Tại sao không bóp c.h.ế.t tôi khi còn nhỏ?

Nhìn thấy bộ dạng họ bây giờ, tôi có thể nói đó là báo ứng không?

Bạch Giản Chi gọi cuộc điện thoại thứ mười. Tôi trấn tĩnh một lúc mới dám nghe máy: "Anh..."

Anh cố nén giận: "Em đang ở đâu?"

Tôi nhìn bệnh viện đối diện với ánh mắt vô hồn: "Đi dạo chơi thôi."

"Đi dạo chơi cũng dạo đến bệnh viện sao?"

 

back top