ĐỂ CÓ TIỀN ĐÓNG HỌC PHÍ CHO EM TRAI, TÔI BỊ MẸ BÁN CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀU XỔI TRONG LÀNG

Chương 12

Linh hồn tôi sớm đã yêu anh, nhưng tôi luôn muốn tự lừa dối mình, không ngừng tự ám thị: Rồi sẽ quên được thôi, rồi sẽ quên được thôi.

Cho đến khoảnh khắc trước đó, nghe anh nói sắp kết hôn, tôi mới hiểu, người quá yêu, làm sao dễ dàng quên được?

"Được. Em đồng ý."

Tôi bước về phía anh. Hóa ra không hề khó, đoạn đường này thật bình yên và vui vẻ.

Tôi nhón chân phủi tuyết trên mi mắt anh: "Bạch Giản Chi, em yêu anh."

Hô hấp của người đàn ông hơi sâu, khóe mắt từ từ nở rộ nụ cười, không kìm được rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.

Tình yêu quá mong manh, cần hai người cùng kiên định củng cố. Tình yêu cũng kiên cố không thể phá vỡ, có thể khiến người kiêu ngạo nhất cũng phải cúi đầu.

Trong thời tiết lạnh lẽo này, tôi bị Bạch Giản Chi nhìn đến đỏ mặt.

Anh nói: "Tôi cũng vậy."

"Nếu em không đồng ý, anh có thực sự kết hôn không?" Tôi vẫn không nhịn được hỏi.

Anh đan năm ngón tay vào tay tôi, khăng khít không rời: "Sẽ không. Tôi sẽ theo đuổi em đến cùng. Em ở đâu, tôi ở đó."

Tôi hỏi: "Nhà họ Bạch thì sao?"

"Tòng An ở đó. Cậu ấy đã quay về tiếp quản rồi." Anh cúi đầu cười nhìn tôi: "Từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về em."

Đám cưới của chúng tôi diễn ra bên bờ biển xinh đẹp, chỉ có hai chúng tôi.

Khi anh nói "Tôi đồng ý", tôi phát hiện, cả thế giới đều bừng sáng.

Tám năm trước, anh đột nhiên xông vào, hạ mình ngồi xổm xuống hỏi tôi: "Nhóc con, có muốn đi theo tôi không?"

Tám năm sau, anh quỳ một gối, tay run rẩy giơ nhẫn lên: "A Sâm, em có đồng ý gả cho tôi không?"

Mắt tôi đỏ hoe: "Bạch Giản Chi, sau này, trói buộc với một người như em, anh có hối hận không?"

"Làm sao có thể?" Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Em là người tôi may mắn tìm thấy, người tôi khó khăn lắm mới theo đuổi được. Chết cũng không hối hận."

Bên cạnh là sóng biển cuồn cuộn, trên đầu là ánh mặt trời, dưới chân là bãi cát mềm mại, và chúng tôi đang hôn nhau.

 

back top