Lời của Phó Nghị Sâm như một tảng đá ném vào bầu không khí vốn đã căng thẳng.
“Tiêu Nhiên, cậu nói trước.” Giọng điệu của Phó Nghị Sâm không cho phép nghi ngờ.
Tiêu Nhiên nuốt nước bọt, căng thẳng mở lời: “Tối qua… Lạc ca đột nhiên phân hóa, Pheromone mùi bánh kem bơ, ngọt lắm. Ba bọn em đều bị kích thích đến mức hơi mất kiểm soát, rồi… rồi Cố ca bảo dùng Pheromone của cậu ấy để dẫn dắt anh, kết quả… kết quả dẫn dắt thế nào lại thành đánh dấu luôn.”
Cậu ta nói rất nhanh, như đang đọc thuộc lòng.
Tôi nhìn Cố Diễn Chi, cậu ta không phản bác, chỉ cúi đầu, vành tai vẫn đỏ.
“Phó Nghị Sâm, anh thì sao?” Tôi hỏi.
Phó Nghị Sâm nhíu mày: “Lúc đó tôi ở ban công, ngửi thấy mùi không đúng liền đi vào, thấy Cố Diễn Chi đã đánh dấu cậu rồi. Để giúp cậu ổn định Pheromone đang bùng nổ, tôi và Tiêu Nhiên cũng phóng thích Pheromone của mình để trấn áp.”
Lời kể này gần giống của Tiêu Nhiên, nghe có vẻ không có kẽ hở.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu chỉ là để giúp tôi, tại sao Cố Diễn Chi lại có phản ứng như vậy? Tại sao Phó Nghị Sâm phải ra ban công hút thuốc? Tại sao Tiêu Nhiên lại quỳ dưới đất lau sàn?
Đây hoàn toàn không phải là phản ứng bình thường sau khi giúp đỡ.
Đây là chột dạ.
“Cố Diễn Chi,” tôi nhìn cậu ta: “Cậu nói.”
Cố Diễn Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt cậu ta rất sâu, như chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
“Những gì họ nói, là thật.” Giọng cậu ta hơi khàn: “Xin lỗi, Lâm Lạc, tôi đã không kiểm soát tốt.”
“Không kiểm soát tốt?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Một câu không kiểm soát tốt là xong sao?”
Mặc dù tình hình hiện tại khẩn cấp, nhưng cái nút thắt trong lòng tôi không thể gỡ bỏ được.
Tôi là một thằng đàn ông, vô duyên vô cớ biến thành Omega, lại còn bị chính anh em của mình làm chuyện đó, đây là chuyện gì chứ?
Cố Diễn Chi mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng tôi dất dứt một ngọn lửa, không lên được mà cũng không xuống được.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá, bị “Cộc cộc” gõ.
Cả bốn chúng tôi đồng loạt cứng đờ.
Bây giờ là hơn tám giờ sáng, theo lý thì giờ này sẽ không có ai đến.
Hơn nữa, quy tắc một nói, trong ký túc xá chỉ có bốn người chúng tôi.
Vậy người bên ngoài cửa là ai?
Hay nói cách khác, là cái gì?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu.
“Cộc cộc, cộc cộc.”
Tiêu Nhiên sợ đến mặt tái nhợt, thì thầm: “Làm sao đây? Trong quy tắc không nói khi có người gõ cửa thì phải làm gì!”
Chúng tôi nhìn nhau, không ai dám đi mở cửa.
