Chiếc giường đó, từ khi chúng tôi chuyển vào, đã luôn trống.
Nhà trường nói là, để dành cho sinh viên trao đổi.
Nhưng ba năm qua, chưa từng có ai chuyển vào.
Chúng tôi thường dùng nó để chất đống đồ đạc.
Không ngờ, đó lại là lõi tế đàn của quái vật.
“Làm ô nhiễm tế đàn…” Tôi lẩm bẩm: “Làm ô nhiễm bằng cách nào?”
Người ẩn danh không trả lời nữa.
Nhưng trong lòng chúng tôi, đều có một phỏng đoán mơ hồ.
Làm ô nhiễm bằng Pheromone hỗn hợp.
Mà trên người chúng tôi, nguồn Pheromone hỗn hợp duy nhất, chính là tôi.
Nói chính xác hơn, là Pheromone mạnh nhất, chỉ có thể được tạo ra khi tôi và Cố Diễn Chi kết hợp.
Mặt tôi lập tức trắng bếu.
Điều này có nghĩa là…
Tôi và Cố Diễn Chi, phải làm chuyện thân mật nhất, trên cái tế đàn đó.
“Không… không được!” Tôi lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không được!”
Đùa cái gì chứ!
Bảo tôi làm chuyện đó với Cố Diễn Chi ở nơi như vậy, tôi thà c.h.ế.t còn hơn!
“Lâm Lạc,” Cố Diễn Chi nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Phó Nghị Sâm cũng mở lời, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị: “Đây là mạng sống của bốn chúng ta.”
Tiêu Nhiên cũng vỗ vai tôi: “Lạc ca, thiệt thòi cho anh rồi. Sau khi ra ngoài, bọn em sẽ mời anh ăn lẩu một tháng!”
Tôi nhìn ba người họ, người nào cũng nghiêm trọng, người nào cũng quyết tuyệt.
Tôi biết, họ nói đúng.
Đây là con đường sống duy nhất của chúng tôi.
Nhưng, bảo tôi làm chuyện đó trước mặt hai người họ, với Cố Diễn Chi…
Tôi không làm được!
Tôi cảm thấy tam quan của mình đang bị nghiền nát, tái tạo liên tục.
“Tôi… tôi cần thời gian suy nghĩ.” Tôi khó khăn nói.
Hai ngày tiếp theo, tôi rơi vào sự giằng xé và đấu tranh chưa từng có.
Lý trí mách bảo tôi, nên làm như vậy.
Nhưng về mặt tình cảm, tôi không thể vượt qua được rào cản đó.
Cố Diễn Chi cũng không ép tôi, cậu ta chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi.
Không khí giữa chúng tôi, trở nên càng thêm tinh tế.
Đôi khi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được từ người cậu ta, một chút mong chờ và… căng thẳng?
Cậu ta đang mong chờ điều gì?
Mong chờ tôi và cậu ta…
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Thời gian nhanh chóng đến đêm ngày thứ sáu.
Chỉ còn hai mươi bốn giờ nữa là đến hạn chót.
Chúng tôi phải đưa ra quyết định rồi.
________________________________________
