Câu hỏi của tôi vừa thốt ra, không khí trong ký túc xá dường như đông lại.
Sắc mặt của Phó Nghị Sâm và Tiêu Nhiên, lập tức thay đổi.
Đồng tử của Cố Diễn Chi cũng co lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, môi mím thành một đường thẳng.
【Hệ thống kiểm tra: Câu hỏi đã có hiệu lực. Xin người được hỏi trả lời trong vòng ba mươi giây.】
Đồng hồ đếm ngược lạnh lẽo vang lên trong đầu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cố Diễn Chi.
Tôi có thể cảm nhận được, cậu ta đang nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Cậu ta đang đấu tranh.
Cậu ta đang do dự.
Tại sao?
Nếu thật sự chỉ có một mình cậu ta, cậu ta trả lời “không” chẳng phải là xong sao?
Sự do dự của cậu ta, gần như đã cho tôi câu trả lời.
“Mười, chín, tám…”
Đồng hồ đếm ngược vẫn tiếp tục.
“Cố Diễn Chi!” Tôi không nhịn được thúc giục cậu ta.
Cậu ta nhắm mắt lại, khi mở ra, trong ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
“Có.”
Cậu ta chỉ nói một chữ.
Nhưng tôi lại cảm thấy như có một tiếng sét nổ bên tai.
Có.
Thật sự có.
Cơ thể tôi loạng choạng, gần như không đứng vững.
“Là ai?” Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy.
Phó Nghị Sâm? Hay là Tiêu Nhiên?
Cố Diễn Chi nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ và giằng xé.
“Tôi không thể nói.”
“Tại sao không thể nói?” Tôi gần như gào lên: “Cậu nói dối, cậu sẽ bị trừng phạt!”
“Tôi không nói dối.” Cậu ta nhìn tôi, từng chữ một: “Câu trả lời của tôi là, có. Đó là một sự thật. Còn việc ‘là ai’, đó là câu hỏi thứ hai rồi.”
Tôi sững sờ.
Cậu ta lại chơi trò chơi chữ với tôi.
【Hệ thống phán định: Câu trả lời hợp lệ. Nhiệm vụ hoàn thành.】
Đầu tôi ong ong.
Nhiệm vụ thì hoàn thành rồi, nhưng bí ẩn trong lòng tôi, lại càng lớn hơn.
Ngoài Cố Diễn Chi, còn có một người nữa chạm vào tôi.
Và người này, nằm giữa Phó Nghị Sâm và Tiêu Nhiên.
Tại sao họ lại lừa tôi?
“Tại sao?” Tôi nhìn ba người họ: “Tại sao các cậu lại cùng nhau lừa tôi?”
Sắc mặt Phó Nghị Sâm tái xanh, Tiêu Nhiên cúi đầu, không dám nhìn tôi.
“Lâm Lạc,” Phó Nghị Sâm trầm giọng nói: “Bọn tôi làm vậy, là để bảo vệ cậu.”
“Bảo vệ tôi?” Tôi cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Coi tôi như thằng ngốc mà đùa giỡn, đây là sự bảo vệ của các cậu sao?”
Tôi cảm thấy mình như một trò hề.
Ba người anh em mà tôi tin tưởng nhất, lại cấu kết với nhau lừa dối tôi.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá, lại bị gõ.
“Cộc cộc, cộc cộc.”
Vẫn là nhịp điệu đó, vẫn là âm thanh đó.
Người áo đỏ, lại đến rồi.
________________________________________
