CUỘC SỐNG SINH TỒN CỦA BETA TRONG KÝ TÚC XÁ CÙNG BA ALPHA

Chương 13

Tôi vừa nói xong câu này, tự thấy mặt mình nóng ran.

Thật là hổ thẹn.

Tôi là một thằng đàn ông, lại đòi chen chúc trên một chiếc giường với một thằng đàn ông khác.

Lại còn là cái thằng vừa đánh dấu tôi.

Cố Diễn Chi hiển nhiên cũng sững sờ, cậu ta nhìn tôi, hồi lâu không nói gì.

Ký túc xá rất yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như trống.

Ngay lúc tôi ngượng đến muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu ta dịch vào trong, nhường cho tôi một chỗ.

“Lên đi.” Cậu ta nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bò lên, co lại bên cạnh cậu ta.

Giường cậu ta không lớn, hai thằng đàn ông nằm cạnh nhau, gần như là dán chặt.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cậu ta, và cái mùi tuyết tùng ngày càng nồng nặc kia.

Mặt tôi càng nóng hơn.

Tôi có thể cảm nhận được, Pheromone của tôi cũng không kiểm soát được mà tiết ra ngoài.

Mùi bánh kem bơ ngọt ngào, và mùi tuyết tùng lạnh lẽo, quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương khiến người ta đỏ mặt tim đập.

“Cậu…” Cậu ta dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tôi quay lưng về phía cậu ta, căng thẳng đến mức cơ thể cứng đờ.

“Tôi chỉ cảm thấy… ở bên cạnh cậu an toàn hơn một chút.” Tôi giải thích nhỏ.

Cậu ta “Ừm” một tiếng, sau đó, một cánh tay từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng đặt lên eo tôi.

Cơ thể tôi cứng lại.

“Đừng động.” Giọng cậu ta rất trầm, dán vào sau gáy tôi: “Pheromone của cậu hơi không ổn định, tôi giúp cậu an ủi một chút.”

Lòng bàn tay cậu ta rất nóng, mang theo một sức mạnh khiến người ta yên tâm.

Pheromone mùi tuyết tùng, không ngừng tuôn ra từ người cậu ta, bao bọc lấy tôi, làm dịu đi sự bồn chồn và sợ hãi trong lòng tôi.

Cơ thể căng cứng của tôi, từ từ thả lỏng.

Tuyến thể sau gáy truyền đến một cảm giác ngứa ngáy tê dại, đó là sự phụ thuộc bản năng của Omega đã bị đánh dấu đối với Alpha của mình.

Tôi dựa vào lòng cậu ta, ngửi mùi hương dễ chịu trên người cậu ta, mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Mơ mơ màng màng, tôi hình như nghe thấy cậu ta nói một câu gì đó bên tai tôi.

Giọng rất nhẹ, tôi không nghe rõ.

Đến khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, phát hiện mình đang ôm chặt lấy Cố Diễn Chi như một con bạch tuộc, mặt còn vùi vào n.g.ự.c cậu ta.

Và một tay cậu ta, vẫn đặt trên sau gáy tôi, tư thế thân mật đến mức quá đáng.

Phó Nghị Sâm và Tiêu Nhiên đứng bên giường, nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó tả.

Tôi: “…”

Tôi muốn chết.

 

 

back top