Thời gian tiếp theo, chúng tôi nghiêm ngặt tuân thủ các quy tắc.
Bảy giờ sáng thức dậy đúng giờ, không dám chậm trễ chút nào.
Trong tủ lạnh mỗi ngày đều có thêm một ít bánh mì sandwich và sữa, chúng tôi chỉ chọn ăn những thứ màu trắng.
Tiêu Nhiên mỗi ngày sẽ dùng chiếc máy tính quý báu của cậu ta để lên mạng mười phút, nhưng trên mạng không có bất kỳ thông tin nào về tình trạng hiện tại của chúng tôi, cứ như thể chúng tôi bị cách ly khỏi thế giới.
Mọi thứ đều quỷ dị và yên bình.
Điều duy nhất không yên bình, là mối quan hệ giữa tôi và Cố Diễn Chi.
Vì quy tắc bốn, tôi phải luôn ở trong “phạm vi cảm ứng của tín hiệu” của cậu ta.
Phạm vi này có lẽ là… năm mét.
Nghĩa là, dù tôi đi đâu, đi vệ sinh, đi tắm, cũng phải dắt theo cái đuôi phiền phức này.
Ngày đầu tiên tôi đi tắm, bảo cậu ta đứng canh ở cửa.
Kết quả đang tắm dở, chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã.
Là triệu chứng của Pheromone không ổn định.
Cố Diễn Chi phát hiện ra, liền phá cửa xông vào.
Rồi chúng tôi, cách làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm, nhìn nhau.
Cậu ta mặc quần áo chỉnh tề, còn tôi… không mặc gì.
Lúc đó đầu tôi trống rỗng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cậu ta cũng vậy, đứng sững tại chỗ, mặt đỏ đến mức có thể rán trứng.
Cuối cùng vẫn là cậu ta phản ứng trước, ôm tôi từ dưới đất lên, quấn khăn tắm vào, rồi chạy trối c.h.ế.t ra ngoài.
Kể từ đó, không khí giữa chúng tôi càng trở nên lúng túng hơn.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được, Pheromone mùi bánh kem bơ của tôi, luôn không kiểm soát được mà bay về phía cậu ta.
Và Pheromone mùi tuyết tùng trên người cậu ta, cũng luôn thoang thoảng bao bọc lấy tôi.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như một sự thu hút vô hình, khiến tôi vừa kháng cự, lại vừa không nhịn được đắm chìm.
Tối hôm đó, chúng tôi như thường lệ nằm xuống trước mười một giờ.
Tôi trằn trọc không ngủ được.
Chỗ đánh dấu sau gáy đã xẹp xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của vết răng.
Mỗi khi nghĩ đến đó là do Cố Diễn Chi để lại, tôi lại cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Tôi khẽ gọi cậu ta: “Cố Diễn Chi, cậu ngủ chưa?”
Người trên giường đối diện không động đậy.
Tôi tưởng cậu ta ngủ rồi, đang định bỏ cuộc, thì cậu ta đột nhiên mở lời.
“Chưa.”
Giọng cậu ta trong đêm khuya tĩnh mịch, đặc biệt rõ ràng.
“Cái đó…” Tôi do dự một chút, rồi vẫn hỏi: “Lúc đó… tại sao lại là cậu?”
Ý tôi là, lúc đó cả ba Alpha đều ở đó, tại sao lại là cậu ta đánh dấu tôi.
Cậu ta im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi tưởng cậu ta sẽ không trả lời nữa.
Cậu ta mới từ từ nói: “Vì, tôi không muốn họ chạm vào cậu.”
