"Anh không đi bệnh viện?"
Tôi cau mày, trong lòng nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị trạng thái kỳ lạ trước mắt của anh làm cho căng thẳng.
"Bệnh viện?"
Cố Thừa Dữ cười khẽ, từng bước đi về phía tôi, "Đến đó làm gì? Cắt bỏ tuyến thể? Rồi sao nữa? Biến thành một phế nhân, để em càng có lý do để vứt bỏ anh sao?"
Anh đứng lại trước mặt tôi, thân hình cao lớn bao trùm xuống, mang theo cảm giác áp bức cực mạnh.
"Em nghĩ anh sẽ cho em cơ hội đó sao?"
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, lưng dựa vào tường.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh muốn làm gì à?" Anh đưa tay khẽ vuốt ve má tôi, khiến tôi rùng mình.
"Anh chỉ muốn em hiểu...
Giọng anh đột ngột trở nên lạnh lùng, mang theo sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
"Tình yêu không phải là chiếm hữu?"
"Vớ vẩn."
"Tình yêu chính là chiếm hữu!"
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, một luồng pheromone Alpha khổng lồ đến mức rợn người như một cơn thủy triều vật chất, bùng nổ dữ dội, ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng, bao bọc chặt lấy tôi.
Tôi rên khẽ một tiếng, chân mềm nhũn, suýt không đứng vững.
Là Beta, khả năng cảm nhận pheromone của tôi không nhạy bằng Omega.
Nhưng lúc này, sức mạnh này quá lớn và bá đạo, thậm chí khiến tôi xuất hiện cảm giác khó chịu về mặt sinh lý.
"Cố Thừa Dữ, anh bình tĩnh lại đi."
Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng cổ tay tôi bị anh nắm chặt một cách dễ dàng, bẻ quặt ra sau lưng.
"Bình tĩnh?"
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
"Khi em không chút do dự đẩy anh cho người khác, có từng nghĩ đến việc để anh bình tĩnh không?
"Trong mắt em, hôn nhân của chúng ta, bản thân anh, có phải có thể vứt đi như rác bất cứ lúc nào không? Hả?"
Câu chất vấn của anh mỗi lúc một lớn hơn, mang theo sự đau khổ và giận dữ.
