CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 49

Chương 49: Chơi Quá Trớn Không Thoát Được

 

Thời gian dần về buổi tối.

Giang Triều Dương lảo đảo lắc lư đi về phía phòng thí nghiệm của Du Tư Nhiên, nhưng không phải tìm Du Tư Nhiên, mà là đi đi lại lại ở xung quanh.

Lúc này, một bóng người đi tới từ một ngã rẽ.

Giang Triều Dương hơi kinh ngạc: “Thật tình cờ, lại gặp anh.”

Tạ Tùng gật đầu, “Sao tối vậy rồi mà chưa đi ngủ?”

Giang Triều Dương như chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Nói chứ sao anh lại ở bên này? Chỗ này hình như chủ yếu là khu nghiên cứu phải không?”

Tạ Tùng thở dài, “Mới vừa làm xong một vòng giám sát chỉ số sinh lý bổ sung. Họ nói là muốn xây dựng cơ sở dữ liệu chi tiết hơn, nên phải chờ lệnh bất cứ lúc nào.”

Giang Triều Dương bất động thanh sắc hỏi: “Tôi đến đây cũng mấy ngày rồi, ngoài anh ra tôi chưa thấy Alpha trấn an nào khác. Họ đều ở đâu?”

Tạ Tùng trả lời rất trôi chảy.

Các Alpha trấn an khác đều hoạt động trong khu vực được chỉ định, nhưng phần lớn đều đang nghỉ ngơi trong khoang tĩnh dưỡng, để phục hồi trạng thái và chức năng tin tức tố.

Giang Triều Dương vẫn chưa vượt qua đánh giá ban đầu, nên chưa được đưa đến khu vực Alpha trấn an.

Giang Triều Dương rõ như gương trong lòng, biết là vì tính đặc thù của mình nên họ không cho anh đi.

Anh ngả đầu vào tường, giọng hơi khó chịu: “Tôi có chút ngủ không được.”

Tạ Tùng hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Giang Triều Dương tránh ánh mắt hắn, thở dài, nói: “Họ sắp xếp tôi đi phòng điều chỉnh và kiểm soát.”

“Đừng sợ.” Giọng Tạ Tùng nhẹ đi rất nhiều. Hắn an ủi: “Lần đầu tôi đi cũng sợ, nhưng thật ra chịu đựng qua là ổn thôi.”

“Không chỉ là sợ.” Giang Triều Dương lắc đầu, cau mày, như thể bị day dứt đã lâu, cuối cùng không nhịn được kể hết với người duy nhất có thể hiểu mình.

“Gần đây tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”

“Cái gì?”

“Tin tức tố của tôi hình như hơi mất kiểm soát.”

Tạ Tùng khựng lại, lắng nghe Giang Triều Dương kể tiếp: “Tôi đã nghĩ đến việc để Mâu Tu Vũ chiết xuất tin tức tố, nhưng tôi lại phát hiện mình không có cách nào chủ động phóng thích tin tức tố, cứ như biến thành Beta vậy.”

Giang Triều Dương diễn tả hơi lộn xộn, nhưng cảm giác lo âu lại rất rõ ràng.

Tạ Tùng suy nghĩ một chút, hỏi: “Là do áp lực quá lớn sao? Hay là bị thương gì đó trước đây?”

Giang Triều Dương bất lực phủ nhận, “Hiện tại tôi lo lắng đi phòng điều chỉnh và kiểm soát cũng không chiết xuất được. Cảm giác này quá đáng sợ.”

Tạ Tùng im lặng vài giây, dường như đang cân nhắc điều gì đó, rồi như hạ quyết tâm, vỗ nhẹ vai Giang Triều Dương, “Đừng tự dọa mình nữa. Có lẽ là tâm lý thôi.”

“Tôi biết bên ngoài phòng điều chỉnh và kiểm soát có một khu quan sát. Ngày thường không có ai. Hay là tôi dẫn anh qua đó xem trước? Làm quen môi trường, có lẽ lúc thật sự đi vào sẽ không sợ hãi như vậy?”

Giang Triều Dương hơi do dự, “Có phiền anh quá không?”

“Không sao.” Tạ Tùng cười ôn hòa vô hại, “Muốn đi cùng tôi không?”

Biểu cảm Giang Triều Dương giãy giụa một chút, cuối cùng gật đầu.

Tạ Tùng quay người, dẫn đường đi trước.

Khoảnh khắc quay lưng lại Giang Triều Dương, trên mặt hắn không chút biểu cảm.

Hắn dẫn Giang Triều Dương đi quanh co, đến trước một cánh cửa kim loại có biểu tượng nguy hiểm.

“Chính là nơi này.” Khóe miệng Tạ Tùng nhếch lên một độ cong, “Đừng sợ, chỉ là cảm nhận bên ngoài trước thôi.”

Cánh cửa từ từ mở ra một khe hở, bên trong truyền ra tiếng ù ù tần số thấp. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở đủ để một người bước vào ——

Giang Triều Dương đột nhiên vươn tay, không phải đẩy, mà là nắm chặt cánh tay Tạ Tùng, kéo mạnh hắn vào bên trong cánh cửa.

Nhưng phản ứng Tạ Tùng nhanh đến kinh người. Ngay khoảnh khắc bị tóm, tay hắn đột ngột đánh ra phía sau, vào xương sườn Giang Triều Dương, khiến anh buông tay. Đồng thời, chân hắn dùng lực để ổn định cơ thể.

Giang Triều Dương cứng rắn chịu đựng mà không buông tay. Anh vòng qua vai Tạ Tùng, lợi dụng lực quán tính để cùng Tạ Tùng đâm vào bên trong phòng điều chỉnh và kiểm soát.

Tạ Tùng: “Anh...”

Ngay khi cả hai ngã vào trong phòng, Giang Triều Dương dựa vào lực bụng xoay người mạnh mẽ trước khi ngã, lợi dụng cơ thể Tạ Tùng làm điểm tựa, giúp chân mình đứng vững.

Tạ Tùng cũng phản ứng kịp ngay khi mất thăng bằng, chụp lấy vòng cổ trên cổ Giang Triều Dương để kéo anh ngã theo.

“Dựa!” Giang Triều Dương chửi thề một câu. Nương theo cái nắm của Tạ Tùng, chiếc chân dài của anh nhấc lên, đá mạnh vào nút khóa cửa phía trên.

“Phanh ——!”

Cánh cửa kim loại dày nặng nhanh chóng đóng kín.

Giang Triều Dương từ từ đứng thẳng người, anh kéo kéo vòng cổ. Cú nắm vừa rồi của Tạ Tùng suýt chút nữa làm anh nghẹt thở.

Anh hướng về phía Tạ Tùng nở một nụ cười khiêu khích: “Xem ra anh rất quen thuộc nơi này nhỉ.”

Giang Triều Dương vỗ vỗ tay không có bụi bặm, đánh giá môi trường xung quanh: “Vậy anh nhất định rất rõ khả năng cách âm và phòng hộ ở đây tốt thế nào phải không?”

Anh dùng gót chân đá vào tường, phát ra tiếng vang nặng nề, “Nếu anh đã muốn tôi thể nghiệm một chút, vậy không bằng cùng nhau? Hai người cũng có bạn mà, phải không?”

Dứt lời, Tạ Tùng cười khẽ.

Ánh đèn trong phòng điều chỉnh và kiểm soát sáng lên, chiếu rõ khuôn mặt Tạ Tùng hơi hưng phấn. Hắn giơ tay vuốt mái tóc hơi rối, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.

“Tôi không sao cả, bất quá chiết xuất được tin tức tố của anh là được.” Giọng Tạ Tùng không còn vẻ ôn hòa.

Giang Triều Dương nhún vai: “Nhưng tôi thật sự không phóng thích được tin tức tố.”

Tạ Tùng: ?

Giang Triều Dương bật cười, nhìn vẻ mặt Tạ Tùng cứng đờ: “Anh tưởng tôi lừa anh sao? Tôi thật sự không thể chủ động phóng thích tin tức tố.”

Anh khoanh tay trước ngực, thở dài: “Tôi đương nhiên biết chủ động phóng thích tin tức tố có thể bớt đau khổ một chút, tôi đâu có ngốc.”

Giang Triều Dương trong lòng rõ ràng là không thể tránh khỏi việc đi phòng điều chỉnh và kiểm soát.

Nhưng nếu nguyên nhân là ở tính đặc thù của anh, thì anh sẽ quán triệt tính đặc thù đó đến cùng.

Như vậy Tổ chức SA sẽ không có cách nào với anh.

Đột nhiên, tiếng ù ù của phòng điều chỉnh và kiểm soát biến mất.

Tin tức tố tổng hợp tràn ngập trong không khí.

Rất nhanh đã thâm nhập vào lỗ chân lông và da. Giang Triều Dương theo bản năng bịt mũi, phẩy phẩy không khí, “Thật khó ngửi.”

Nhưng bịt mũi cũng vô dụng, tin tức tố không chỉ được cảm nhận qua khứu giác, mà còn tác động trực tiếp lên đầu dây thần kinh bằng sự khiêu khích và áp bức.

Anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt nhìn tới của Tạ Tùng. Tạ Tùng đang cau mày quan sát phản ứng của anh, dường như không thấy được hiệu quả mong muốn.

Giang Triều Dương mở tay ra, trưng bày trạng thái không hề thay đổi của mình, “Tôi không lừa anh chứ? Anh xem tôi có rò rỉ tin tức tố nào không? Chẳng khác gì một Beta.”

Tạ Tùng im lặng.

Giang Triều Dương thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vượt qua lần này là sẽ ổn thôi.

Trong lúc suy tư, Giang Triều Dương kéo cổ áo mình, “Cái nơi quỷ quái này sao còn tăng nhiệt? Tổ chức SA các anh quá nhiều tiền điện không biết tiêu vào đâu à?”

Giang Triều Dương nghĩ phòng điều chỉnh và kiểm soát mở thiết bị sưởi để tăng thêm sự khó chịu.

Cảm giác nóng bức bực bội đồng thời, anh còn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Không phải tin tức tố tổng hợp.

Giang Triều Dương:

back top