CHA NỢ TIỀN BỎ TRỐN, TÔI LẠI ĐƯỢC ÔNG TRÙM THU VỀ SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 21

 

Thư phòng rất gọn gàng, ngoại trừ một số tài liệu, thứ nổi bật nhất là chiếc két sắt khổng lồ.

Nhưng tôi không hứng thú với nó.

Ánh mắt tôi rơi vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.

Ngăn kéo đó bình thường bị khóa.

Hôm nay không hiểu sao, chìa khóa lại cắm trên đó.

Tò mò hại c.h.ế.t người.

Tôi do dự một chút, rồi vẫn bước đến, vặn chìa khóa.

Ngăn kéo trượt ra.

Bên trong không có tài liệu mật như tôi tưởng, cũng không có vàng thỏi.

Chỉ có một cuốn nhật ký đã ngả vàng, và một chiếc hộp sắt cũ.

Tôi cầm chiếc hộp sắt lên, mở ra.

Bên trong là một chồng giấy vẽ.

Nhìn chất giấy đã biết là rất nhiều năm rồi, mép giấy đã sờn.

Tôi cầm tờ trên cùng lên, mở ra.

Khoảnh khắc đó, cả người tôi như bị sét đánh.

Đó là một bức tranh sáp màu.

Nét vẽ rất non nớt, thậm chí có thể gọi là vẽ nguệch ngoạc.

Trên tranh là một cậu bé mặc đồ đen, tay cầm một cây kẹo mút, đưa cho một cậu bé khác đang co ro khóc trong góc tường.

Góc dưới bên phải viết nguệch ngoạc một dòng chữ:

"Cảm ơn anh trai lớn. — Tiểu Niệm, 6 tuổi."

Bức tranh này...

Đoạn ký ức như thủy triều ùa về, khiến tôi choáng váng.

 

back top