Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe gấp.
"Đến rồi."
Mặt sẹo đứng dậy, ra hiệu cho đàn em phục kích.
Cánh cửa bị tông mở, Bùi Liệt một mình xông vào.
Tay hắn cầm một ống tuýp sắt, ánh mắt như Tu La bò ra từ địa ngục.
"Thả cậu ấy ra!"
Mặt sẹo không hề sợ hãi.
"Giao sổ sách ra, và, quỳ xuống."
Bùi Liệt liếc nhìn tôi đang bị trói dưới đất, không chút do dự, ném ống tuýp sắt, khuỵu gối, quỳ xuống đất.
"Không được!" Tôi hét lớn, "Bùi Liệt anh đứng lên!"
Hắn là Diêm Vương của thành phố này, là Bùi gia ngạo nghễ không ai bì kịp, làm sao có thể vì tôi mà quỳ gối trước loại người này?
Bùi Liệt không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm Mặt sẹo: "Thả người."
"Ha ha ha ha! Bùi Liệt, mày cũng có ngày hôm nay!"
Mặt sẹo cười điên dại, đá một cú vào n.g.ự.c Bùi Liệt.
Bùi Liệt rên lên một tiếng, không chống trả.
Ngay sau đó, đám côn đồ xung quanh xông lên, đ.ấ.m đá túi bụi.
Bùi Liệt ôm đầu, mặc cho những cú đ.ấ.m như mưa giáng xuống người, ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: Đừng sợ.
Nước mắt tôi trào ra.
"Đừng đánh nữa! Tôi xin các người đừng đánh nữa!"
Tôi cố gắng giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt, nhưng tôi không cảm thấy đau.
Tôi chỉ thấy tim mình rỉ máu.
Đúng lúc Bùi Liệt bị đánh đến mức phun ra máu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Cảnh sát đến rồi!" Có người hét lên.
Mặt sẹo biến sắc: "Rút lui!"
Hắn túm lấy tôi định làm con tin.
Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Liệt, người nãy giờ không chống trả, đột nhiên bạo phát.
Hắn vồ lấy Mặt sẹo, cắn một miếng vào cổ tay hắn.
"A—!"
Mặt sẹo kêu thảm thiết, con d.a.o rơi xuống đất.
Bùi Liệt nhặt d.a.o lên, đ.â.m ngược vào đùi Mặt sẹo.
Những chuyện còn lại tôi không nhớ rõ nữa.
Cảnh sát ùa vào, Đại Hùng cũng dẫn người đến.
Trong hỗn loạn, tôi bị Bùi Liệt ôm chặt trong lòng.
Hắn đầy máu, ý thức đã mơ hồ, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Không sao rồi... không sao rồi..."
Tôi ôm hắn, khóc đến xé lòng.
Khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng biết.
Trên thế giới này, thực sự có người sẵn lòng vì tôi mà không màng mạng sống.
