Bố hắn bắt gặp chúng tôi khi chúng tôi đang ôm nhau hôn.
Lâm Thời rất sợ bố hắn, thực ra tôi cũng sợ.
Bố hắn cổ hủ và bảo thủ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn tôi luôn mang theo sự uy áp.
Kết hôn với mẹ tôi, phần lớn cũng chỉ vì muốn tìm cho Lâm Thời một người mẹ kế.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Thời cứng người lại, rồi đột ngột đẩy tôi ra.
"Các, các người... súc sinh!"
Bố Lâm ngây người một lúc, sau đó bộc phát cơn thịnh nộ tột cùng.
Ông gầm lên, tùy tay vớ lấy gạt tàn trên bàn ném về phía chúng tôi.
Lâm Thời gần như theo bản năng nghiêng người chắn trước tôi.
Gạt tàn sượt qua thái dương hắn, để lại một vết máu.
Tiếng chất vấn lạnh lùng ngay sau đó ập xuống,
"Ghê tởm. Ai đã quyến rũ ai trước?"
Tôi và Lâm Thời cùng cúi đầu quỳ trên sàn, tay tôi run rẩy.
Hắn cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng:
"Là cậu ta."
Tim tôi như bị rút cạn ngay lập tức.
Mẹ tôi biết tin chạy đến, mặt cắt không còn giọt máu.
Bà đỡ Lâm Thời dậy, giây tiếp theo dùng hết sức tát tôi một cái.
Đầu tôi ong ong, khóe môi rỉ máu.
Bà dùng sức giật tóc tôi, gào lên,
"Lúc tao sinh mày ra sao không bóp c.h.ế.t mày đi, sao mày lại vô dụng đến thế. Nếu là tao, tao đã không còn mặt mũi nào để sống. Trần Sinh, sao mày lại tiện đến vậy! Sao mày không đi c.h.ế.t đi, mày nhất định phải hủy hoại cái gia đình mà tao khó khăn lắm mới tìm được sao?"
Giọng người phụ nữ sắc bén xuyên qua ống tai, đ.â.m mạnh vào trái tim vốn đã đập không yên.
Mọi người đều nghĩ là tôi quyến rũ trước, bao gồm cả Lâm Thời.
Vị tanh của sắt bùng lên trên đầu lưỡi, ghê tởm đến mức tôi muốn nôn.
Tôi nghiến răng ngẩng đầu nhìn Lâm Thời, hắn không nhìn tôi, chỉ quay mặt đi.
Tôi không hiểu.
Ánh mắt hắn tràn đầy sự hoảng loạn, và một thứ mà tôi không hiểu được, sau này mới biết là sự trút giận.
Bố Lâm tức đến n.g.ự.c phập phồng, rồi ngất đi.
Ông cụ trợn mắt ở cửa phòng cấp cứu, không thở nổi một hơi.
Rồi ngã thẳng xuống như một chiếc lá khô, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cảnh cấp cứu hỗn loạn, những cú sốc điện vô ích, cuối cùng là đường điện tâm đồ kéo thành một đường thẳng.
"Trần Sinh, tất cả đều là lỗi của mày. Mày đã hủy hoại gia đình này."
Cái tát bỏng rát trên mặt, nhưng tôi không cảm thấy đau.
Chỉ nhìn thấy sự hận thù thuần túy trong mắt hắn, cuối cùng tôi đã thấu hiểu đến tận xương tủy.
Chút hơi ấm mà tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo.
Từ đầu đến cuối, chỉ là ảo ảnh do tôi tự mình tưởng tượng ra.
Tôi lại sai rồi.
Con người tôi, trời sinh không xứng đáng được yêu.
