CẢ ĐỜI TÔI SỐNG NHƯ CÁI BÓNG, GIỜ THÀNH QUỶ LẠI THÀNH CHẤP NIỆM CỦA HẮN

Chương 20

 

Hắn gần như nửa ép buộc kéo tôi lên vòng quay Ferris.

Không gian kín mít chầm chậm đi lên, cảnh đêm thành phố trải dài dưới chân.

Người sống sẽ thấy lãng mạn, còn đối với tôi lại chỉ cảm thấy một sự ngột ngạt khi bị nhốt ở trên cao.

Lâm Thời ngồi đối diện tôi, ánh mắt nóng rực, muốn tìm thấy một chút lay động trên mặt tôi.

Hắn luyên thuyên kể lại những chi tiết trong quá khứ, nói tôi lúc đó đã lo lắng thế nào, đã dựa dẫm vào hắn ra sao.

Rất ồn ào, giống như một con ruồi cứ vo ve xung quanh tai tôi.

Tôi mở miệng cắt ngang hắn: "Lâm Thời, anh có nhớ ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi không?"

Hắn ngây người một chút, cúi đầu tránh ánh mắt tôi. "Hôm đó, anh cũng đưa tôi đến công viên giải trí."

Tôi mỉa mai cong môi, giọng bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác,

"Anh nói muốn cho tôi một bất ngờ. Kết quả, vị hôn thê của anh đột nhiên xuất hiện, nói là tình cờ gặp."

Trai tài gái sắc, vui vẻ hòa thuận. Chỉ có tôi như một tên hề lạc vào giữa.

"Tối hôm đó, trên cổ tay tôi có thêm vết cắt thứ ba. Lẽ ra anh phải sớm phát hiện trạng thái tinh thần của tôi có vấn đề rồi, chỉ là anh luôn giả vờ không biết."

Không khí đông lại.

Sắc mặt Lâm Thời trở nên trắng bệch.

Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng không phát ra tiếng.

Hắn đương nhiên nhớ, hắn cũng phải nhớ.

Tôi đã đau đớn như vậy, hắn dựa vào cái gì mà sống tốt.

Đêm đó tôi đã chảy rất nhiều máu, hắn phát hiện ra thì điên cuồng đưa tôi đến bệnh viện.

Mặt lộ vẻ dữ tợn gầm lên với tôi, chất vấn tôi tại sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy.

Nhưng hắn từ đầu đến cuối không hề giải thích tại sao vị hôn thê của hắn lại "tình cờ xuất hiện".

"Anh xem." Tôi nhìn vẻ mặt sụp đổ của hắn.

"Anh chỉ muốn nhớ những ký ức mà anh cho là tốt. Còn những nỗi đau do anh gây ra, anh chọn cách quên đi. Hoặc là anh căn bản không quan tâm."

Lâm Thời chính là một kẻ đạo đức giả triệt để, một tên hèn nhát.

"Không phải! Sinh Sinh!" Hắn kích động nắm lấy vai tôi, giọng nghẹn ngào.

"Anh quan tâm! Lúc đó anh sợ! Anh sợ mất đi tất cả những gì anh có, anh giống như một tên hèn nhát. Nhưng sau này anh đã hủy hôn ước rồi! Anh chỉ cần em thôi!"

"Quá muộn rồi."

"Lâm Thời, tình yêu của anh đến quá muộn, cũng quá nặng nề. Lúc tôi sống không gánh nổi, c.h.ế.t rồi càng không cần."

 

 

back top