Năm mười bốn tuổi, mẹ tôi tìm được một gia đình mới và đưa tôi chuyển đến đó.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Thời.
Hắn có một khí chất thư thái toát ra từ tận xương cốt. Cách ăn mặc đơn giản, phóng khoáng, vạt áo luôn sạch sẽ gọn gàng.
Khi cười, đôi mắt cong cong, cả người như được phủ một lớp ánh sáng.
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đưa ra trước mắt tôi, "Chào em, anh là Lâm Thời. Sau này là anh trai của em."
Tôi còn chưa kịp lau đôi bàn tay đầy vết nẻ vào quần áo, thì mẹ đã đẩy tôi ra một cách lấy lòng.
"Thời Thời à, đứa nhỏ này của cô từ bé không được dạy dỗ chu đáo. Cháu đừng để ý."
Thiếu niên cười híp mắt đáp lời, đưa tay nắm lấy vai tôi, giúp tôi đứng vững.
Tay hắn rất ấm, bao bọc lấy bàn tay tôi vẫn còn dư dả.
Lòng tôi khẽ run lên, lần đầu tiên mở miệng gọi hắn.
"Anh."
