BỊ HÔN PHU PHẢN BỘI, ĐẠI MINH TINH KẾT HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA HẮN

Chương 7: "Hắn Không Phải Là Chồng Tôi."

Đội ngũ mới vào vị trí với tốc độ còn nhanh hơn cả dự đoán của Đàm Châm.

Sáng hôm sau, trợ lý đến đưa bữa sáng cho cậu đã là một gương mặt mới.

Cô gái nhỏ có khuôn mặt búp bê mềm mại, trắng trẻo, có lẽ vừa tốt nghiệp đại học, trên người vẫn còn nét ngây thơ, trong trẻo chưa bị xã hội vùi dập.

Đàm Châm vừa mở cửa, cô đã nở một nụ cười rạng rỡ, đầy sức sống, giọng điệu nhẹ nhàng tự giới thiệu: “Đàm ca, xin chào, em là Phó Xán Xán, anh cứ gọi em là Xán Xán được rồi. Từ hôm nay, em sẽ đảm nhiệm vị trí trợ lý sinh hoạt của anh, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Ngược lại với sự tràn đầy năng lượng của Phó Xán Xán, Đàm lão sư với đôi mắt còn mệt mỏi chưa tan hết buồn ngủ, uể oải tựa vào cửa, mang theo cảm giác suy sụp của người sống hơi chết.

Cậu thờ ơ gật đầu: “Mời vào trước đi, tôi đi đánh răng rửa mặt. Có dép lê mới trong tủ, cứ tự nhiên.”

“Vâng, vâng, Đàm ca anh cứ bận việc trước.” Phó Xán Xán nhanh nhẹn thay giày bước vào nhà. Sau khi đánh giá một vòng bố cục căn hộ, cô ngoan ngoãn thu ánh mắt lại.

Đến khi Đàm Châm vệ sinh cá nhân xong bước ra, cậu phát hiện căn hộ đã có những thay đổi rất nhỏ.

Nhận thấy ánh mắt Đàm Châm dừng lại, Phó Xán Xán vội giải thích: “Những đồ không nên động em tuyệt đối không chạm vào. Anh Lê đã dặn dò hết quy tắc của Đàm ca với em rồi. Em chỉ lau dọn bụi, dọn rác trong phòng khách, thực phẩm quá hạn trong tủ lạnh cũng đóng gói lại luôn.”

“Điều duy nhất em tự ý làm,” Cô chỉ vào một bó hoa tươi mới được thêm vào trên bàn ăn. “Chính là mua cái này. Hy vọng chút sắc màu này có thể khiến tâm trạng ngài tốt hơn một chút.”

“Cảm ơn.” Đàm Châm kéo ghế ngồi xuống, nhìn tô mì trứng cà chua nóng hổi. Cậu thoáng nhớ lại lần cuối cùng mình ăn kiểu bữa sáng kiểu Trung Quốc này là khi nào.

Tiểu Vương, tức trợ lý trước đây, luôn mang đến cho cậu các loại bữa sáng kiểu Tây ít đường, ít béo, kèm theo một ly cà phê Americano đá hoặc nước ép cải xoăn không bao giờ thay đổi.

Sợi mì có độ mềm nhũn dính mà Đàm Châm thích, thấm đẫm nước sốt chua ngọt thơm ngon. Nóng hổi lọt vào dạ dày, khiến người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu trong buổi sáng mùa đông sâu sắc.

Thức ăn nóng xua đi sự uể oải vì thiếu ngủ. Đàm Châm chủ động bắt chuyện với cô gái nhỏ: “Em làm sao?”

“Đúng vậy ạ.” Phó Xán Xán dừng tay gõ chữ, cười đến lộ cả má lúm đồng tiền. “Em chính là nhờ tay nghề nấu nướng này mà vượt qua năm cửa ải, c.h.é.m sáu tướng để có được công việc lương cao này. Anh Lê nói một trong những nhiệm vụ quan trọng của em là chăm sóc tốt cho dạ dày của anh, để anh ăn no, ăn ngon, đồng thời giữ được vóc dáng.”

Cô gái nhỏ cam đoan: “Đàm ca yên tâm, em đã xem thông báo quay phim hôm nay của anh rồi, có rất nhiều cảnh đánh đấm. Bát mì này tuyệt đối có thể tiêu hao hết lượng calo!”

“Ừm.” Đàm Châm giải quyết hết nửa bát mì trong vài miếng, ăn rất thanh lịch mà không hề có vẻ ngấu nghiến. Cậu hỏi Phó Xán Xán: “Anh Lê trong lời em nói, là quản lý mới của tôi?”

“Đúng rồi, em định chờ Đàm ca ăn xong bữa sáng rồi mới nói chuyện này.” Phó Xán Xán dừng chỉnh sửa Weibo. “Lê Thuật, Đàm ca hẳn là có ấn tượng chứ? Anh ấy chính là người quản lý mới của anh.”

Ấn tượng ư? Đâu chỉ là ấn tượng.

Đàm Châm cúi đầu húp canh, không ngờ Dung Giam lại có thể đào được Lê Thuật về.

Thủ đoạn và khả năng vận hành không phải là nhãn mác chói lọi nhất của Lê Thuật. Gia Tinh Trung Ảnh, chuỗi rạp chiếu phim lớn nhất cả nước do hắn đứng sau, mới là nguồn vốn được nhiều người biết đến.

Ngoài ra, còn là những tin đồn phong nguyệt liên quan.

Lê nhị thiếu gia xuất thân hào môn, rõ ràng có khuôn mặt có thể debut, nhưng cố chấp muốn làm quản lý hậu trường. Sự nghiệp quản lý của hắn tổng cộng chỉ chăm sóc và dẫn dắt ba nghệ sĩ: một là Tô Khả Dạng, Nữ hoàng OST đương thời; một là Ninh Túc, Thị hậu vừa hai lần đoạt giải Bạch Vũ không lâu; và một người chính là Chu Trình Dật, Tiểu Ca Vương.

Một nửa số tin đồn tình ái ầm ĩ của đại quản lý Lê đều xoay quanh Chu Trình Dật. Tin đồn cho rằng Chu Trình Dật là tình nhân được Lê Thuật yêu chiều nhất.

Lê Thuật đã dốc rất nhiều tài nguyên để đẩy cậu ta lên. Nhưng điều đầu tiên Tiểu Ca Vương này làm sau khi nổi tiếng lại là hủy hợp đồng với Lê Thuật, tự lập môn hộ.

Kể từ khi hủy hợp đồng với Tiểu Ca Vương, Lê Thuật chưa ký thêm người mới nào. Tin đồn lan truyền rằng Lê nhị thiếu gia bị tình cũ làm tổn thương sâu sắc, nhưng sự thật là gì, e rằng chỉ người trong cuộc mới biết.

Ăn xong bữa sáng, Đàm Châm và Phó Xán Xán cùng đi thang máy xuống lầu.

Chiếc xe thương vụ màu đen thường ngày đưa đón Đàm Châm đã được thay thế bằng một chiếc Bentley hoàn toàn mới và sang trọng hơn.

Thân xe màu Obsidian Black lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Biển số xe bắt đầu bằng Hỗ A và là số liền, cực kỳ phô trương sự xa xỉ và thân phận của chủ xe.

Tài xế cũng thay bằng một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen, nhìn qua đã biết là người giỏi võ.

Hắn đứng cạnh xe, tư thế đứng thẳng tắp. Thấy Đàm Châm, hắn hơi gật đầu, lập tức kéo cửa ghế sau và tự giới thiệu ngắn gọn: “Cao Thần, lính đánh thuê giải ngũ. Ngài cứ gọi tôi là Lão Thần là được.”

Đàm Châm không lấy làm lạ. Với phong cách làm việc không để lại đường lui của Dung Giam, không thay đổi sạch sẽ mới là điều khiến cậu thấy kỳ quái.

Cậu đang định bước lên xe thì ánh mắt hơi ngưng lại.

Ghế sau không hề trống không.

Người đàn ông đang ngồi dựa ở một bên với tư thái thoải mái, đường cong sườn mặt tinh tế rõ ràng. Trên mũi hắn là chiếc kính gọng mạ vàng, đôi mắt hẹp dài phía sau tròng kính, khóe mắt hơi xếch lên, mang theo vài phần phong lưu và vô tâm.

Hắn mặc một bộ Âu phục giải trí màu xanh đen, cổ áo sơ mi lụa bên trong mở hai cúc, lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp đẽ. Hình xăm màu đen ẩn hiện, toát ra vẻ gợi cảm lười biếng nhưng nguy hiểm.

Vị quản lý mới nhậm chức này đang rũ mắt nhìn chiếc máy tính bảng trong tay, thần sắc đạm mạc. Thấu kính thỉnh thoảng phản chiếu một tia sáng lạnh, nhưng ngay lập tức biến mất trong cặp mắt trời sinh đã chứa đầy tình tứ và ẩn tình.

Khoảnh khắc chạm ánh mắt Đàm Châm, Lê nhị thiếu gia nở một nụ cười ôn hòa đến mức gần như vô hại: “Đàm Châm, chào buổi sáng.”

Đàm Châm khẽ gật đầu: “Lê tiên sinh.” Cậu ngồi vào trong xe, Phó Xán Xán nhanh nhẹn chui vào ghế phụ.

Lê Thuật đặt máy tính bảng sang một bên, cơ thể hơi xoay về phía Đàm Châm. Ánh mắt săm soi bị thấu kính che khuất, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Thủ tục hủy hợp đồng với Tây Thần đã hoàn tất, tất cả văn kiện pháp lý đã có hiệu lực từ hôm qua.”

Đàm Châm "ừ" một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy nhà tiếp theo của tôi là gì?”

Lê Thuật liếc cậu một cái đầy ẩn ý, không hiểu vì sao Đàm Châm lại phải hỏi một câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Phòng làm việc cá nhân của em đã đăng ký xong, cấu trúc rõ ràng, nhân sự đầy đủ, hoạt động hoàn toàn độc lập,” Lê Thuật nói. “Tôi sẽ đảm nhiệm vai trò Quản lý điều hành và Cố vấn trưởng của phòng làm việc cá nhân này, chỉ phục vụ cho một mình em. Tài nguyên sau này chỉ có tốt hơn Tây Thần, không có kém hơn.”

Hắn chuyển sang chủ đề khác: “Tiếp theo là bàn về sắp xếp công việc của em.”

“Thứ nhất, 《Đêm Dài Sắp Sáng》 còn một tuần nữa là đóng máy. Bộ phim này là nền tảng cơ bản của em. Danh tiếng và độ chú ý đều ổn, kết thúc vững vàng là được. Về phía phim trường,” Lê Thuật đẩy kính, “Lục Ninh Vãn sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận em, Dung Huyền cũng sẽ không xuất hiện lại ở đoàn phim.”

“Thứ hai, sau khi đóng máy, em có nửa tháng để điều chỉnh trạng thái. Sau đó, tiến tổ 《Vực Sâu Tiếng Vọng》.” Lê Thuật cầm lấy máy tính bảng, mở một tài liệu và xoay màn hình về phía Đàm Châm.

Đàm Châm lướt nhanh qua thông tin chính:

Chủ đề trinh thám hình sự, do Đạo diễn Trương Khải Niên danh tiếng chỉ đạo, đội ngũ sản xuất đỉnh cao, thiết lập nhân vật tuyệt đối nam chính. Nhân vật có chiều sâu và cốt truyện phức tạp cực kỳ cao, là một dự án trọng điểm nhắm đến giải thưởng, rất thách thức đối với diễn viên.

Quan trọng nhất là, bộ điện ảnh này do Gia Tinh Ảnh Nghiệp chủ đầu tư và kiểm soát chính.

“Đề cương kịch bản và tiểu sử nhân vật sẽ được gửi vào hộp thư của em sau.” Lê Thuật nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong, “Bộ phim này, coi như là món quà gặp mặt tôi tặng cho em.”

Trong giới giải trí, có lẽ chỉ có Lê Thuật mới có thể đưa ra một món quà gặp mặt như vậy. Đàm Châm cầm ly cà phê không đường, kéo khóe môi tạo thành một hình cung: “Gia Tinh Trung Ảnh chủ đạo toàn bộ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Lê Thuật nhìn Đàm Châm, khóe mắt nhếch lên, nụ cười đột nhiên nhuốm thêm hai phần màu sắc ái muội: “Chồng của em là nhà đầu tư lớn nhất.”

“......”

Lê Thuật thấy vị đại minh tinh này, người mà sắc mặt luôn không hề gợn sóng từ lúc lên xe, cuối cùng cũng có một chút cảm xúc, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng nhàn nhạt: “Hắn không phải là chồng tôi.”

“Fine,” Lê Thuật nhún vai, lướt qua tiểu tiết thừa thãi này. “Tháng sau có một lịch trình quan trọng: Tuần lễ thời trang Paris, show Haute Couture của nhà D. Chúng ta đã nhận được thư mời hàng ghế đầu.”

Giọng hắn trở nên nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên em xuất hiện ở một sự kiện thời trang quốc tế đỉnh cao sau khi hủy hợp đồng, cũng là lần đầu đội ngũ mới vận hành lịch trình ở nước ngoài cho em. Tạo hình, lịch trình, theo dõi dư luận, Xán Xán và đội ngũ của tôi sẽ theo sát toàn bộ để đảm bảo không sai sót. Nhà D rất tán thành hình tượng của em. Đây là điểm khởi đầu để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, vô cùng quan trọng để nâng cao giá trị thương mại và sức ảnh hưởng thời trang quốc tế của em.”

Đại minh tinh bình tĩnh gật đầu: “Hiểu rồi. Lịch trình công việc sau này không cần báo cáo cẩn thận như vậy đâu, tôi tin tưởng vào tiêu chuẩn chuyên nghiệp của anh.”

Lê Thuật hài lòng gật gù, nói tiếp: “Thứ tư, về các chương trình tạp kỹ. Có vài dự án hạng S không tồi đang liên hệ với chúng ta, nhưng tôi đề nghị tạm thời không nhận chương trình thường trú. Trong quá trình quay phim điện ảnh, có thể chọn một hoặc hai chương trình mang tính chất phỏng vấn sâu, phù hợp với tính cách nhân vật điện ảnh của em để duy trì độ public. Kế hoạch cụ thể sẽ được sàng lọc và gửi cho em. Trọng tâm của em, bắt buộc phải đặt ở 《Vực Sâu Tiếng Vọng》.”

“Diễn viên, vẫn là phải dựa vào tác phẩm để an cư lạc nghiệp.” Lê Thuật đóng máy tính bảng lại. “Còn về các hoạt động và đại diện thương mại khác, đội ngũ sẽ nghiêm ngặt sàng lọc dựa trên định vị hình tượng và phát triển tương lai của em, thà thiếu còn hơn là cẩu thả.”

Từ việc kết thúc đoàn phim hiện tại đến siêu phẩm điện ảnh tương lai, tài nguyên thời trang hàng đầu, quy hoạch thương mại, trong vài phút ngắn ngủi đã phác họa ra bản đồ phát triển nửa năm sắp tới của Đàm Châm.

“Tạm thời là như vậy.” Lê Thuật dựa người ra sau, một lần nữa khôi phục tư thái lười biếng vô hại đó, như thể hình ảnh người thương nhân sắc sảo, dứt khoát vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hắn chống cằm nhìn Đàm Châm, giống như một con hồ ly lười biếng: “Ngoan xinh yêu, thế nào? Có hài lòng với sự khởi đầu mới này không?”

“Cũng được.” Đàm Châm hơi nghiêng mặt, mặt không biểu cảm. “... Có thể đừng gọi tôi là ngoan xinh yêu không?”

“Không thành vấn đề nha.” Lê Thuật tiến sát lại gần một chút, ý cười đầy trong mắt. “Vậy, Tiểu Châm bảo bối?”

“......” Đàm Châm tựa vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ bù.

Lê Thuật nhìn khuôn mặt thanh niên trong ánh sáng lập lòe, ngay cả khi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khí chất sắc bén và thanh lãnh kia vẫn không hề giảm bớt.

Giống như một ngọn núi tuyết quanh năm không tan, ngay cả bóng râm dưới hàng mi cũng lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.

Dung Giam, lại thích kiểu này sao?

 

back top