Dung Giam đã lâu rồi mới ngủ một giấc sâu dài và yên ổn như vậy.
Các giác quan hồi phục theo sự thanh tỉnh. Điều đầu tiên hắn bắt giữ được là tiếng mưa rơi tích táp gõ đều.
Ánh sáng trong nhà mơ màng, ánh mặt trời bị màn mưa lọc đến có chút xám xịt, tạo nên một bầu không khí rất thích hợp để ngủ nướng.
Dung Giam không có ý định ngủ tiếp, thoăn thoắt đứng dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo xuống lầu.
Ánh sáng ở nhà chính sáng sủa hơn trên lầu một chút. Hắn đi xuống bậc thang gỗ cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở bậu cửa.
Đàm Châm đang quay lưng lại với hắn, ngồi xổm ở đó.
Một con mèo hoa mới cai sữa không lâu đang cuộn tròn ở chỗ khô ráo bên trong bậu cửa.
Lông nó bị nước mưa làm ướt hơn nửa, dính vào người, trông càng thêm nhỏ gầy.
Đàm Châm đem trứng luộc phá ra để vào chiếc đĩa cạn mẻ miệng, lại đổ thêm chút nước, đẩy đến trước mặt chú mèo nhỏ.
Mèo hoa nhỏ cảnh giác nhìn Đàm Châm một lúc, ngửi ngửi thức ăn, sau khi xác định không có nguy hiểm mới chậm rãi l.i.ế.m ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đàm Châm vẫn chưa lập tức quay đầu lại. Cậu chờ chú mèo nhỏ chuyên tâm ăn cơm xong, mới đứng lên, quay người nhìn về phía Dung Giam.
“Nhặt ở đầu hẻm.” Cậu bình tĩnh giải thích một câu: “Bếp có để lại cơm cho anh, chắc vẫn còn ấm.”
Dung Giam hơi gật đầu, không hỏi nhiều, xoay người đi vào phòng bếp.
Nhà bếp vẫn còn hơi ấm. Mở nắp nồi hấp, bên trong là một đĩa sủi cảo, trắng béo no đủ, xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên trên rưới một lớp dầu mè óng ánh, hương thơm lập tức tỏa ra.
Trên bệ bếp bên cạnh còn đặt một chén sứ nhỏ, bên trong là sa tế đỏ tươi sáng bóng, hiển nhiên là mới rang, hạt ớt cay viên tròn rõ ràng.
Dung Giam bưng sủi cảo và sa tế ra bàn vuông nhỏ ở nhà chính, kéo ghế ngồi xuống.
Sủi cảo được nhón tay gói hơi tùy ý, dấu vết thủ công rõ ràng, nhân bên trong mờ ảo lộ ra màu xanh biếc trong suốt xuyên qua lớp vỏ mỏng.
Dung Giam nếm thử vị nguyên bản trước, hương thơm cải tề thanh thoát hòa quyện với vị ngon của thịt heo vừa vặn. Vỏ bánh cũng được xác nhận là cán tay.
“Cậu biết nấu cơm?” Dung Giam mở lời, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Đàm Châm đang rửa tay.
Động tác lau tay của Đàm Châm khựng lại, khẽ “Ừm” một tiếng, nghiêng mắt nhìn Dung Giam một cái.
Ánh mắt rất nhạt, mang theo sự thản nhiên trần thuật sự thật, nhưng lại dường như có chút gì khác, cực kỳ nhỏ, khó bắt giữ.
“Yên tâm.” Đàm Châm ngồi xuống bên cạnh bàn, khóe môi cong một đường rất nông: “Không có hạ độc, cứ yên tâm mà ăn.”
“...” Dung Giam ngước mắt, gương mặt trầm tĩnh của thanh niên dưới ánh sáng hôn hối vẫn tinh tường rõ ràng, nửa điểm không nhìn ra dấu vết đùa giỡn.
Dung Giam: “... Tôi không lo lắng cái này.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, nhà chính chỉ có tiếng chén đũa thỉnh thoảng khẽ chạm cùng tiếng l.i.ế.m láp nhỏ bé thỏa mãn của chú mèo nhỏ ở bậu cửa.
Dung Giam không nói nữa, gắp sủi cảo chấm vào chén nhỏ. Sa tế đỏ tươi chậm rãi thấm vào lớp vỏ trắng tinh, vị cay nồng cùng nước sốt thơm ngon cùng nhau bung ra giữa môi răng, ngon đến mức rụng lông mày.
Nửa giờ sau, Đàm Châm đứng ở cửa nhà chính, nhìn giọt mưa nhỏ xuống từ mái hiên, trầm mặc một lát rồi quay người, nhìn về phía Dung Giam.
Giọng nói nhẹ hơn cả mưa bụi: “Có muốn cùng đi không?”
Ngồi trên ghế tre kiểu cũ nhắm mắt dưỡng thần, Dung Giam nghe tiếng mở mắt ra, ánh mắt mang theo sự dò hỏi nhìn lại Đàm Châm.
Đàm Châm rũ mi xuống, tránh đi ánh mắt hắn, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn một chút, mới dùng giọng nói càng nhẹ hơn, thốt ra mấy chữ phía sau: “Vấn an Bà Ngoại.”
Dung Giam không có nửa phần chần chờ mà đứng dậy: “Đi.”
Nghĩa địa công cộng nằm ở sườn núi phía tây thị trấn.
Trong mưa, đường mòn trên núi ướt trơn lầy lội, rêu xanh giữa các khe nứt bị nước mưa làm ướt đẫm. Đàm Châm giương ô đi ở phía trước, Dung Giam lạc hậu nửa bước, trầm mặc đi theo sau.
Nước mưa đánh vào mặt dù, phát ra âm thanh sàn sạt nhỏ mịn kéo dài. Hai chiếc dù giấy chầm chậm di chuyển trong màn mưa mờ mịt, giống như hai đóa nấm an tĩnh, gắn bó nhau.
Trong âm thanh nền đơn điệu này, Dung Giam lên tiếng: “A Bà, là người như thế nào?”
Câu A Bà này lại gọi thuận miệng làm sao... Đàm Châm dùng dư quang liếc nhìn người theo sát phía sau, âm sắc thanh đạm: “Bà là một bà lão nhỏ rất thú vị.”
A Bà có một cái tên rất hay, họ Lan, tên Lan Hương Chỉ. Bà Lan có ý tưởng đặc biệt tiến bộ, dùng lời hiện đại, chính là sống rất thông thấu, nhất quán với bản thân mình.
Bà luôn nói, con người sống, quan trọng nhất là bản thân cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Ngoại trừ sinh tử, những cái khác đều là chuyện vặt vãnh, đừng quá làm khó chính mình.
Cho nên Đàm Lão Sư cũng không cần phải bận tâm, làm cậu khó chịu thì cùng nhau khó chịu đi, cùng lắm là gây náo loạn, mọi người đều đừng nghĩ yên ổn ăn cơm.
Đàm Châm nói, cậu ở Dung Đình mười mấy năm mà còn chưa điên mất, công lao của Bà Lan chiếm một phần không nhỏ.
Dung Giam lẳng lặng mà nghe, ánh mắt dừng lại ở bờ vai Đàm Châm bị nước mưa làm ướt một chút.
“Tay bà đặc biệt khéo.” Giọng điệu Đàm Châm nhẹ nhàng hơn một chút: “Bà biết làm rất nhiều món ngon, giống như bánh trôi ngày hôm qua, còn có rượu nếp, Thanh Đoàn, bánh hoa quế... Đều ngon hơn gấp trăm lần so với mua ở ngoài.”
“A Bà còn sẽ dùng sọt tre đan đủ loại đồ chơi nhỏ, lồng chim, giỏ nhỏ, chuồn chuồn tre... Hồi nhỏ tôi có thể chơi cả ngày.”
Kiểu áo len bà Lan đan cũng đặc biệt nhiều. Áo len Đàm Châm mặc hồi nhỏ, đều là do bà tự tay đan, vừa ấm áp vừa đẹp, lũ trẻ trong trấn đều ngưỡng mộ không thôi.
Mưa bụi nhỏ giọt theo mép dù, b.ắ.n lên những gợn sóng nhỏ xíu trong vũng nước dưới chân Đàm Châm.
Cậu dừng lại một chút, ngữ khí mềm mại hẳn xuống: “Tên gọi ở nhà của tôi, cũng là Bà Ngoại đặt.”
“Bà nói, bà không cầu gì cả, liền hy vọng cháu ngoại của bà có thể bình bình an an, khỏe mạnh mà lớn lên. Tuy tự (Tiểu Tuy), chính là ý tứ mạnh khỏe, bình an.”
Đường núi uốn lượn hướng về phía trước, mưa bụi đậm hơn một chút, dãy núi và thị trấn xa xa đều trở nên mơ hồ. Đàm Châm dừng bước ở một khúc cua, giọng nói nhẹ hơn:
“Bà đi rất đột ngột, bệnh tim. Hàng xóm phát hiện, nói rằng khi bà ra đi trên mặt không có vẻ gì đau khổ, giống như là ngủ rồi.”
Sáng hôm đó trước khi ra khỏi nhà, bà Lan còn lẩm bẩm muốn đi mua đậu hũ xay tươi, về làm món tào phớ ngọt chan đá mà Đàm Châm thích ăn nhất.
Chỉ là cậu vẫn không thể ăn được món tào phớ ngọt bà làm, thậm chí ngay cả mặt bà lần cuối cũng chưa nhìn thấy.
Mười lăm phút sau, hai người đến nghĩa trang trên sườn núi.
Nghĩa trang trong mưa trở nên trang nghiêm và yên lặng đặc biệt. Từng hàng bia mộ dưới sự cọ rửa của nước mưa trở nên khiết tịnh đặc biệt.
Đàm Châm dẫn Dung Giam đi đến một vị trí khá vắng vẻ.
Bia mộ rất mộc mạc, trên đó khắc tên và ngày sinh ngày mất của bà ngoại, cùng với một bức ảnh sứ nhỏ đã hơi phai màu.
Trong ảnh, bà lão mỉm cười hiền từ, mày mắt cong cong, rất dễ dàng đối chiếu với hình ảnh Đàm Châm miêu tả.
Đàm Châm đặt một bó cúc non trắng tinh mua dưới chân núi trước bia mộ, buông dù, đốt hương nến, đối diện bia mộ nghiêm túc chắp tay vái ba cái, rồi quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.
Dung Giam đứng ở bên cạnh cậu nửa bước khoảng cách, giống như một tấm chắn trầm mặc, thay Đàm Châm che chắn mưa bụi nghiêng bay vào.
Ngồi dậy, cậu nhìn ảnh chụp bà ngoại mỉm cười hiền từ, giọng nói mềm nhẹ, tùy ý nói chuyện nhà cửa với người thân: “A Bà, con kết hôn.”
Cậu ngừng lại, thoáng châm chước từ ngữ, cuối cùng chọn lời đánh giá mộc mạc và chân thật nhất: “Người cũng không tệ lắm, con mang đến cho Bà xem.”
Đàm Châm cắm hương vào lư hương trước mộ, khói nhẹ lượn lờ. Trong mưa bụi mịt mờ, giọng cậu rất nhẹ: “Hôm nay tới có chút vội vàng, không mua được dưa gang Bà thích nhất, lần sau con nhất định nhớ mang theo.”
Mưa bụi bay xuống trên dù giấy, rung động sàn sạt, như thể người thân đã qua đời nhiều năm đang đáp lại cháu ngoại nhỏ yêu thương nhất của mình.
Dung Giam vẫn luôn an tĩnh mà đứng lặng ở bên.
Chờ Đàm Châm nói xong, hắn mới tiến lên một bước, từ túi hương cũng lấy ra ba cây hương dây, học theo dáng vẻ Đàm Châm vừa rồi, đốt hương lên, đối diện bia mộ thần sắc trang trọng mà chắp tay vái ba cái.
“Sau này mỗi một năm, con đều cùng Tiểu Tuy tới thăm Người.”
Ánh mắt Dung Giam dừng lại trên khuôn mặt hiền hòa của bà lão trong ảnh, mang theo sự kính ý và cảm kích xuất phát từ nội tâm: “Cảm ơn Người, đã nuôi dưỡng Tiểu Tuy tốt đến vậy.”
“Em ấy đã trở thành một người bản thân, đã đủ tốt, đủ ưu tú. Sau này, con sẽ luôn che chở em ấy, xin Người yên tâm.”
Đàm Châm cầm ô, nhìn bóng dáng Dung Giam cúi người cắm hương, khóe môi cong lên một chút rất nhẹ.
Bà ngoại hy vọng cậu bình an khỏe mạnh, còn Dung Giam, thấy được ánh sáng mà cậu phát ra sau khi đã nỗ lực trưởng thành.
Bà Ngoại, xin Người an tâm.
Cháu cũng đã tìm được một người bạn đời rất tốt, có thể đồng hành cả đời.
Lúc xuống núi, cơn mưa dầm dề suốt một ngày, không biết đã lặng yên ngừng từ lúc nào.
Dãy núi ướt sũng dường như đã được tẩy rửa lại một lần nữa, xanh tươi ẩm ướt, hình dáng dưới ánh sáng nhạt sau cơn mưa trở nên rõ ràng đặc biệt.
Trấn nhỏ dưới chân núi, tường trắng ngói lớn dưới sự thấm đẫm của nước mưa rạng rỡ hẳn lên.
Dòng suối dường như cũng lớn lên một chút, tiếng nước càng thêm réo rắt vui sướng.
Trong không khí mang theo hương cỏ cây thanh nhuận, tươi mát đến mức có thể gột rửa phế phủ.
Đàm Châm hít một hơi thật sâu, nhìn bức tranh cuộn trước mắt đã được nước mưa gột rửa đổi mới hoàn toàn, thần sắc toát ra một chút hoài niệm, nhẹ giọng thì thầm: “Trừng trừng tân vũ sắc, sáng trong thanh sơn tư... Bài thơ này vẫn là Bà Ngoại dạy tôi.”
Đây là bài thơ Bà Ngoại nắm tay cậu đi trên đường núi sau cơn mưa dạy cậu khi cậu còn rất nhỏ. Hình ảnh tươi mát thanh thoát, giống như cảnh tượng đang chứng kiến trước mắt giờ phút này.
Đàm Châm dừng bước, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thị trấn núi nhỏ sau cơn mưa. Nửa câu thơ sau chờn vờn giữa môi răng, mang theo một loại mong đợi sâu sắc hơn, vĩnh cửu hơn, nhưng cuối cùng lại không đọc thành tiếng.
Thôi kệ.
Ý niệm này vừa mới khởi lên, một bàn tay ấm áp khô ráo đã nắm lấy tay cậu.
Đàm Châm chợt ngẩn ra, nghiêng đầu.
Dung Giam cũng đang nhìn cậu, đôi mắt ánh lên ánh mặt trời sau cơn mưa, và cũng rõ ràng ánh lên bóng dáng cậu.
Hắn vuốt ve khớp xương tay Đàm Châm, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Nửa câu sau là Hàng niên cộng cảnh này, Tuế tuế dữ quân đồng, đúng không?” (Cùng ngắm cảnh này hàng năm, cùng bên người ấy năm tháng đổi dời).
“Là...” Đàm Châm có chút không được tự nhiên dời tầm mắt đi, nỗ lực muốn bỏ qua sự gượng gạo trong lòng: “Bài thơ này rất ít được lưu ý, anh vậy mà lại biết.”
“Tôi đương nhiên biết.” Dung Giam bóp nhẹ tay cậu ý bảo cậu cẩn thận rêu xanh ẩm ướt dưới chân: “Tiểu Tuy, tôi đều biết.”
Những tâm tư mà cậu chưa từng nói ra khỏi miệng, khó có thể mở lời, nhưng lại mịt mờ mong đợi người khác có thể phát hiện, những lời hứa.
“Tôi đều cho em.”
Ngàn lần vạn lần, kể hết cho em.
Đàm Châm dừng lại bước chân, yên lặng nhìn Dung Giam, nhìn đôi mắt chứa đầy sự nghiêm túc, hứa hẹn và ôn nhu.
Gió núi phất qua mái tóc hơi ướt trên trán cậu, thời gian dường như tĩnh lặng tại khoảnh khắc này.
“Vậy tôi ghi nhớ.”
Người trước mắt này, hứa cho cậu lời hứa năm đi tháng lại, thời gian đổi dời này.
“Dung Giam, anh phải...” Cậu nắm chặt ngón tay Dung Giam, còn chưa nói xong, liền bị Dung Giam ngắt lời: “Đàm Châm, anh từ trước đến nay nói chuyện giữ lời.”
Qua nửa ngày, Đàm Châm học theo dáng vẻ Dung Giam vừa rồi, cũng xoa bóp khớp xương tay hắn. Đôi mắt đen thăm thẳm ánh lên sắc núi trong suốt sau cơn mưa, cành lá nhẹ khẽ gọi, ý cười tươi tắn.
“Ừm, em tin tưởng Dung Tổng của chúng ta, một lời nói ra ngàn vàng.”
Hai người cùng nhau đi về phía trấn nhỏ sông nước đang ngập trong ánh nắng chiều ấm áp dưới chân núi.
Phía sau, thanh sơn như đại, mưa mới vừa tạnh. Cuộc đời sau này của họ, tháng đổi năm dời, đều sẽ là những quang cảnh rất tốt.
(Chính văn hoàn)
