BỊ BÁN CHO ALPHA LÀM OMEGA, TÔI DÙNG MỌI CÁCH CHẠY TRỐN NHƯNG THẤT BẠI

Chương 22

Công việc vô cùng thuận lợi, sự nghiệp thăng hoa.

Kim đồng hồ trên đầu giường không nhanh không chậm chạy.

Vào ngày nhận được đồng lương đầu tiên trong đời, tôi tìm được căn nhà ưng ý.

Vẫn không lớn, nhưng đủ cho tôi ở một mình.

Mấy ngày nay, quan hệ với Lục Yến đã dịu đi đôi chút.

Thỉnh thoảng có thể nói vài câu, ăn cùng nhau một bữa cơm.

Anh ta phá lệ mua một món quà vô cùng đắt tiền để xin lỗi tôi.

"Hôm đó là tôi nói lời tức giận, cậu đừng để trong lòng."

Ha, lời này quen thuộc làm sao.

Tôi cũng không muốn để trong lòng đâu, nhưng ai bảo tôi là con người chứ.

Tôi vẫn nhận lấy, coi như giữ lại chút thể diện cho nhau.

Tối qua anh ta lại ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng hỏi tôi cuối tuần này có rảnh không.

"Có việc gì sao?"

Lục Yến dò hỏi: "Duy Nhất nói muốn mời cậu đi chơi."

"Nhưng cuối tuần này tôi có việc bận rồi."

Alpha thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút thất vọng khó nhận thấy.

Tôi chú ý đến, thầm nghĩ anh ta đúng là một người anh tốt, lại biết thất vọng vì em trai mình.

"Thật xin lỗi."

"Không sao, lần sau đi cũng được."

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, thời tiết trong lành, thích hợp để chuyển nhà.

Tôi hiếm khi ngủ đến khi tỉnh tự nhiên, ngân nga bài hát dọn dẹp hành lý.

Vốn định nói với Lục Yến một tiếng trước khi đi.

Ra khỏi phòng thấy không có ai, đành thôi.

Một buổi chiều bình thường.

Tôi kéo chiếc vali nhỏ đó, rời khỏi nhà họ Lục, chuyển vào căn nhà nhỏ chỉ thuộc về riêng tôi.

Và câu hỏi của Lục Yến hơn một tháng trước cuối cùng cũng có câu trả lời.

Trước đây tôi quả thực không có nhà riêng.

Nhà họ Thẩm không phải, nhà họ Lục cũng không.

Nhưng hôm nay tôi có thể nói mình đã có nhà riêng.

Sự lựa chọn ngày hôm đó vẫn là đúng đắn.

Gả vào nhà họ Lục, tôi đã có được tự do.

 

 

back top