BETA XUẤT THÂN Ổ CHUỘT SAU KHI MANG THAI BỎ LẠI CON MÀ CHẠY

Chương 14

 

Ra khỏi biệt thự.

Tôi và Từ Tân Thần vừa nói vừa cười, nắm tay nhau bàn bạc xem nên đi chơi đâu trước.

Đột nhiên, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào chúng tôi.

Một chiếc xe thương mại màu đen dừng lại đột ngột trước mặt chúng tôi.

Từ Tân Thần lẩm bẩm: "Là xe của ba."

Cửa xe mở ra, Từ Thành Diễn bước xuống.

Cả người hắn bao phủ bởi hơi lạnh của màn đêm, còn có một chút mùi rượu thoang thoảng cùng tin tức tố.

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc túi tôi đang xách trên tay, cuối cùng dừng lại trên người tôi và Từ Tân Thần, sắc mặt hắn lập tức âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Sở Lâm," giọng hắn trầm thấp, mang theo sự giận dữ không thể bỏ qua, "cậu lại đang làm gì nữa?"

Da đầu tôi tê dại, theo bản năng giấu chiếc túi ra sau lưng.

Từ Tân Thần bị sắc mặt của Từ Thành Diễn làm cho sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng tôi.

Nó suy nghĩ một chút, vẫn thò đầu ra từ phía sau tôi, lo lắng nói:

"Ba ơi, ba đừng giận.

Chú không làm gì cả, là cháu cứ quấn lấy chú đòi ra ngoài chơi, bọn cháu không phải định bỏ rơi ba đâu."

Ôi chao.

Quả nhiên là con trai tôi.

Lúc này, nó còn đứng ra nhận hết trách nhiệm.

Đúng lúc tôi đang cảm động rơi nước mắt vì Từ Tân Thần, Từ Thành Diễn đã giật lấy chiếc túi trong tay tôi, ném cho người phía sau.

Hắn hoàn toàn không để ý đến lời con trai nói, tiến lên vài bước, không nói không rằng vác tôi lên vai.

Từ Tân Thần trợn mắt há mồm, ngước nhìn chúng tôi.

Bị nó nhìn chằm chằm như vậy, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng che mặt lại.

Bụng bị vai Từ Thành Diễn chống vào đau điếng, tôi giãy giụa:

"Từ Thành Diễn, anh mau thả tôi xuống!"

Từ Thành Diễn làm ngơ, nghiêng đầu nói với người phía sau: "Đưa tiểu thiếu gia về."

Từ Tân Thần còn nhỏ, dễ dàng bị người ta bế đi.

Trước khi đi, nó còn đáng thương gọi với theo tôi:

"Chú ơi, cháu cũng không cứu được chú nữa rồi..."

 

back top