BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 6: Phiền nhân

Đúng như Phương Phùng nói, sau khi đổi áo khoác, trong thời gian hoạt động tự do, Thành Dật Trí lại đến tìm Kiều Quân, chỉ hơi tiến lại gần anh một chút, rồi khựng lại trong khoảnh khắc nhỏ đến không thể phát hiện, không còn ôm chầm lấy anh nữa.

Những Beta xung quanh Kiều Quân không thể phân biệt được. Nhưng Alpha có khả năng phân biệt tin tức tố chỉ cần động não một chút sẽ biết ai đã lưu tin tức tố trên người anh.

Thành Dật Trí quay đầu lại nhìn Phương Phùng một cái, vẻ mặt người sau nhàn nhạt, nhưng Thành Dật Trí tin vào khả năng cảm giác tuyệt vời của một Alpha, rằng khi đối diện với mình, trong mắt Phương Phùng tuyệt đối đã thoáng qua vài phần chế giễu.

Thật là giỏi làm màu. Hắn không biết đã bao nhiêu lần vẽ một dấu gạch chéo thật lớn lên khuôn mặt Phương Phùng trong lòng.

Kiều Quân thấy Thành Dật Trí không xông tới nhào vào lòng mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn hắn đứng cứng đờ, anh lại có chút lo lắng.

Tọa đàm đã nói tin tức tố của Alpha sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu. Anh chỉ muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chứ không phải muốn Thành Dật Trí khó chịu.

“Thành Dật Trí, cậu không sao chứ?” Kiều Quân không dám lại quá gần hắn, vẫn ngồi bên cạnh bồn hoa, ngẩng đầu nhìn hắn từ dưới lên.

Đôi con ngươi màu hổ phách mềm mại như chứa đựng ánh sáng dịu dàng, lại giống màu kẹo mạch nha, dễ dàng tan chảy vào lòng người.

Thành Dật Trí khắc phục sự bài xích đối với tin tức tố của Alpha đáng ghét kia, dùng sức nhẫn nại lớn nhất cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Kiều Quân, chứ không phải lột chiếc áo khoác Beta đang mặc xuống, vò thành một cục ném xa mấy trăm mét.

“Không sao, không sao,” hắn dùng ngữ khí vui vẻ hớn hở thường thấy, vô cùng tự nhiên hòa vào nhóm Beta của Kiều Quân, “Các cậu đang nói chuyện gì đấy?”

“Cậu một Alpha không đi theo bọn họ đổ mồ hôi, luôn ghé vào cùng Beta chúng tôi làm gì? Huống hồ chúng tôi đều là nữ sinh chứ.” Chu Khê Linh, bạn cùng bàn của Kiều Quân, không khách khí mà trêu chọc.

Kiều Quân là người có tính lười nhác, không có nửa phần hứng thú với vận động. Đến giờ hoạt động là thích ngồi dưới gốc cây hóng mát chờ tan học. Các nữ sinh bên cạnh thỉnh thoảng sẽ kéo anh gia nhập đề tài, lâu dần, anh hòa nhập vào nhóm nữ sinh này.

Còn Thành Dật Trí, sau khi quen biết Kiều Quân, cũng bằng khả năng tự nhiên đáng sợ đã thân quen với nhóm người này.

Chưa từng thấy một Alpha nào lại có hứng thú quậy cùng một đám Beta như vậy.

“Bởi vì Tiểu Kiều thú vị hơn bọn họ.” Hắn dùng ngữ khí đùa cợt nói. Hắn hạ quyết tâm, cánh tay cuối cùng cũng đặt lên vai Kiều Quân, vì sự uy h.i.ế.p của tin tức tố Alpha nào đó nên chỉ ôm hờ hững.

Kiều Quân nhận ra sự khác biệt tinh tế này, thầm khen ngợi tin tức tố của Phương Phùng.

Anh vốn không phản cảm việc tiếp xúc tay chân, chỉ là đôi khi lực độ của Thành Dật Trí không đúng mực, khiến người ta không chịu nổi, như bây giờ thì vừa phải.

Vì thế Kiều Quân hiếm khi không tránh ra.

“Đang nói chuyện học lên.” Kiều Quân trả lời câu hỏi của hắn.

“Ai, lên đại học tôi không cần học loại trường có cả Alpha-Beta-Omega nữa,” có nữ sinh tiếp lời đề tài trước đó, “Quản lý nghiêm như vậy mà ngày nào cũng bị chói mắt.”

“Có thể nhìn mà không thể ăn nhìn cũng phiền lòng lắm.” Nữ sinh phiền muộn nhìn đám Alpha đẹp trai đằng xa.

Quần thể Beta có chút đáng thương bởi vì họ chỉ có thể tiêu hóa nội bộ. Nhưng thường thì bề ngoài của Alpha và Omega lại có sức hấp dẫn lớn hơn đối với họ.

Nhưng biết làm sao được, không có tin tức tố, Alpha và Omega rất ít khi lựa chọn kết hợp với Beta.

Một nhóm nữ sinh đồng thời thở dài một hơi thật dài: “Ai——”

“Không cần tuyệt vọng,” Chu Khê Linh nắm tay lại, “Bên cạnh chúng ta còn có hy vọng như Tiểu Kiều!”

Omega Kiều Quân:… (tự bổ sung trong lòng)

Thành Dật Trí hỏi: “Tiểu Kiều cậu cũng vậy sao?”

Trước đây là vậy. Kiều Quân bổ sung trong lòng, bên ngoài phủ nhận: “Không phải.”

Anh đã tìm hiểu tư liệu, việc phân hóa thành Omega sau tuổi trưởng thành theo luật định không phải không có. Chương trình học sinh lý bắt buộc sẽ được sắp xếp trong thời gian học đại học, giúp Omega từng bước bổ sung.

Hơn nữa, vì là Omega trưởng thành, quyền tự chủ sẽ nhiều hơn so với vị thành niên.

Anh trước tiên lấy thân phận Beta thi vào trường tổng hợp Alpha-Beta-Omega, cuối cùng việc đăng ký giới tính cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Thành Dật Trí trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi: “Vậy cậu tính toán… đi đâu?”

“Ừm…” Trên thực tế, câu trả lời này Kiều Quân vẫn chưa xác định, Phương Phùng bên đó cũng đang giúp anh tìm tài liệu phân tích. Lúc này anh chỉ có thể qua loa lấy lệ.

“… Đại khái là đi cùng Phương Phùng.” Anh cười rạng rỡ. Anh có thói quen dùng nụ cười để ngụy trang khi nói dối, và nụ cười này – vì nhắc đến ai đó – lại trở nên cực kỳ chói mắt trong mắt Thành Dật Trí.

Cho dù Kiều Quân có bao nhiêu bạn bè đi nữa, bất kể lúc nào, chỉ cần có Phương Phùng ở đó, dường như không một ai có thể chen chân vào.

Rõ ràng chỉ là Beta và Alpha.

Rõ ràng không có sự lôi kéo của tin tức tố, lại vẫn khăng khít không thể tách rời.

Tin tức tố của Alpha không có mặt cứ như đang khiêu khích vậy.

________________________________________

Buổi tối, điện thoại di động hiện lên vài tin nhắn mới.

Người gửi tin nhắn vẫn là người đó, nội dung cũng vẫn không có gì bổ dưỡng như trước.

Họ đơn giản hỏi anh làm thư đồng cho Thái tử được đến đâu rồi, có hầu hạ đúng chỗ không. Cuối cùng lại bóng gió nhắc đến việc gần đây trong nhà có chút chuyện cần giúp đỡ, muốn anh “vô tình” nhắc đến với Phương Phùng.

Người già rồi thì da mặt cũng dày lên rất nhiều. Kiều Quân mặt không biểu cảm đưa người mà anh đã bỏ qua vì nhận tiền sinh hoạt phí lần trước vào danh sách chặn.

Lúc trước nếu không phải biết Phương Phùng từ trước đến nay cao không thể với lại chỉ đích danh chỉ cần một Beta như anh làm bạn cùng phòng, căn bản sẽ không có ai nguyện ý cung cấp chi phí học hành cho anh.

Nếu trên đời có ai hy vọng Kiều Quân là một Omega thật sự, thì người đó không ngoài dự đoán chính là người giám hộ về mặt pháp luật của anh đang ở bên kia màn hình.

Đối phương thật sự có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như đánh anh bất tỉnh rồi ném lên giường Phương Phùng.

Đối với người đó, có một đứa con trai Omega quả thực là tài sản trời cho, loại có thể đăng ký giới tính xong ngày hôm sau liền lập tức bán đi để đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Ba năm nay anh cũng không vì mối quan hệ thân thiết với Phương Phùng mà giúp những người đó kiếm được thứ gì. Họ hẳn đều đã hiểu rõ anh chỉ là một Beta không có giá trị, sẽ không nuôi anh nữa. Anh muốn đi đâu thì đi đó, đến lúc đó không ai sẽ biết anh đã biến thành Omega.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều có thể tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn. Anh tự cổ vũ mình trong lòng.

________________________________________

“Kiều Quân… Kiều Quân.”

Có người đang gọi tên anh, Kiều Quân còn buồn ngủ, mọi thứ trước mắt đều không nhìn rõ. Ánh đèn bàn ấm áp, chiếu rọi khuôn mặt Phương Phùng. Cậu đã đứng ở mép giường, khẽ nhíu mày nhìn về phía mình.

Cơn đau quái dị lại một lần nữa lan tràn.

“Cậu không có gì muốn nói sao?” Phương Phùng nhìn chằm chằm mặt anh.

“Ách…” Kiều Quân thật sự không mở miệng được.

“Vừa rồi cậu kêu đau,” Phương Phùng đang trần thuật sự thật, nhưng Kiều Quân phân biệt ra một tia không vui, “Tại sao không nói.”

Kiều Quân vô lực biện giải: “Không phải cậu nghĩ như vậy…”

“Dậy đi, tôi đưa cậu ra ngoài.” Cậu cầm lấy điện thoại di động muốn liên lạc với người nào đó.

Nhớ đến trải nghiệm xấu hổ lần trước đi bệnh viện, nếu tối nay cũng đi, anh thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại những bác sĩ y tá kia nữa. Kiều Quân không nghĩ nhiều, anh trực tiếp từ trên giường nhảy lên ôm lấy Phương Phùng đang định đi ra ngoài, ngăn cản hành động tiếp theo của cậu.

Chỗ quá mềm mại đụng phải Alpha thì không khác gì đụng phải một tấm thép.

Vốn đã đau, Kiều Quân kêu lên một tiếng, trong tình thế cấp bách đã quên điều này đối với bản thân hiện tại không khác gì dậu đổ bìm leo.

Cùng là tư thế ôm, lần này không có tầng tầng lớp lớp quần áo, chất liệu áo ngủ mỏng manh căn bản không tính là gì. Dán sát vào nhau, Alpha có thể trong tưởng tượng mà miêu tả ra hình dáng nơi đó bị đè ép biến dạng.

Không giống với việc dùng tay chạm vào.

Phương Phùng cứng đờ đúng như Kiều Quân mong muốn.

Anh mất trọng tâm, chỉ có thể ôm lấy Phương Phùng để không bị ngã.

“Không phải cậu nghĩ như vậy…” Kiều Quân khó khăn nói, “Chính là…”

“Cái gì?” Phương Phùng dường như đã biết đáp án, lại cố ý muốn Kiều Quân chính miệng nói ra.

Im lặng hai giây.

Dù sao Phương Phùng cũng sẽ không cười anh, chuyện đâu vào đấy, Kiều Quân cắn răng nói: “Là ngực, n.g.ự.c tớ đau!”

“Là có chút đau, nhưng không cần thiết đi bệnh viện.”

Việc một người đàn ông Beta bình thường nửa tháng trước phải đi bệnh viện khám bộ n.g.ự.c mới mọc ra, anh thật sự không muốn trải qua lần thứ hai.

“Trong mơ cũng sẽ kêu đau, chỉ là hơi đau thôi sao? Kiều Quân.”

Kiều Quân nghẹn lời.

Tuy nhiên, Phương Phùng cũng không tính làm khó anh, cậu đặt điện thoại xuống.

“Không đi bệnh viện, cũng có cách khác có thể giúp cậu, cậu bằng lòng không?”

 

back top