Kế hoạch trở lại làm việc ở tòa soạn tạp chí tạm thời bị hoãn lại. Hễ có thời gian rảnh là Tang Doanh lại muốn chạy đến phòng y tế. Đối với cô con gái đã mất rồi tìm lại được, nhìn bao nhiêu lần trong một ngày cũng không thấy đủ.
Do ảnh hưởng của thuốc, Quầng Mặt Trời dành phần lớn thời gian để ngủ. Khả năng vận động và phát triển cảm quan của cô bé chậm hơn một chút so với trẻ bình thường, lúc đầu không thể phân biệt rõ khuôn mặt. Nhưng dần dần, cô bé quen thuộc với Tang Doanh, sẽ mỉm cười khi thấy cậu.
Cô bé đã mọc răng, mỗi hàm trên dưới đều có hai chiếc. Khi cười lên, đôi mắt cong cong, chiếc răng sữa nhỏ trắng tinh cũng lộ ra, trông hệt như thỏ con.
Trừ những lúc thỉnh thoảng đi cùng Tang Doanh, Lục Bạc An không thường xuyên đến phòng y tế. Có lẽ vì bận công việc, nhưng anh chưa bao giờ ngăn cản Tang Doanh thường xuyên ra vào.
Khi bác sĩ làm huấn luyện cho Quầng Mặt Trời, Tang Doanh sẽ đứng ngoài cửa kính theo dõi. Quầng Mặt Trời bị bác sĩ nghịch tay chân, phát hiện ra Tang Doanh ngoài cửa, cô bé bĩu môi, vẻ mặt rất tủi thân, cố gắng giang hai tay về phía Tang Doanh.
Nhưng Tang Doanh không thể ôm cô bé.
Trước khi tròn mười lăm tháng tuổi, cha mẹ cô bé thậm chí không thể đến gần cô bé.
Một lúc lâu sau, thấy Tang Doanh không có phản ứng, Quầng Mặt Trời cuối cùng cũng bật khóc. Cô bé giãy giụa trong lòng bác sĩ, vành mắt và khuôn mặt đều đỏ bừng, trong nước mắt nhòe nhoẹt vẫn không quên giơ tay về phía Tang Doanh.
Tang Doanh quay đầu đi, khoảnh khắc này tim cậu đau như cắt.
Y tá bên cạnh nói với cậu, trước đây khi Lục Bạc An đến, anh thường chọn lúc Quầng Mặt Trời đang ngủ.
Có lẽ đó mới là nguyên nhân. Anh không nên để Quầng Mặt Trời quá thân cận với mình. Một khi cô bé sinh ra sự ỷ lại, mà anh lại không thể thỏa mãn mong muốn của cô bé, điều đó quá tàn nhẫn.
Y tá đưa cho Tang Doanh một cuốn sổ ghi chép, là sổ quan sát Lục Bạc An để lại. Nội dung bên trong hoàn toàn về Quầng Mặt Trời, mỗi mục đều rất ngắn gọn, phần lớn là lời trần thuật.
Quầng Mặt Trời học cười khi nào, học ngẩng đầu khi nào, lần đầu cắt tóc m.á.u khi nào, mọc chiếc răng đầu tiên khi nào. Cùng với cách cô bé phản ứng dị ứng, hay cần cấp cứu vì sốt cao.
Càng về sau, nội dung ghi chép càng ít, thậm chí có một khoảng trống rất dài. Mục gần nhất lại là mục ít nội dung nhất, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.
Lục Bạc An viết: “Con gái rất giống cậu ấy.”
Những lời này không phù hợp với thói quen viết chữ của Lục Bạc An, nét bút không hề dứt khoát, phía trước chữ viết còn lưu lại vết mực nhỏ do chủ nhân tạm dừng.
Cất kỹ cuốn sổ ghi chép này, điện thoại di động Tang Doanh đột nhiên rung lên. Tang Doanh ra khỏi phòng y tế, lập tức chạy đến tiền sảnh.
Lần này không xảy ra sai sót, Tang Doanh đã chặn được Thôi Thế Hành ngay trước khi anh ta sắp rời khỏi Lục Viên. Nhìn thấy Tang Doanh, Thôi Thế Hành sửng sốt một chút.
Trong khoảng thời gian này, Tang Doanh luôn có một thắc mắc muốn tìm cơ hội gặp Thôi Thế Hành riêng.
Nhưng không hiểu sao, cậu luôn không tìm được thời cơ thích hợp.
Thôi Thế Hành lúc thì không ở bên cạnh Lục Bạc An, hoặc là vội vã đi lại không kịp đối mặt với Tang Doanh, trong điện thoại cũng giải thích là không rảnh.
Gần hai ngày nay Lục Bạc An không có ở nhà, Thôi Thế Hành không đi theo anh ra ngoài. Tang Doanh vẫn không thấy bóng dáng Thôi Thế Hành.
May mà cậu đã dặn dò trước với Thư Hoán và người hầu nhà họ Lục, nhờ sự phối hợp nhiều lần cuối cùng cũng bắt được Thôi Thế Hành.
Tang Doanh hơi thở dốc nói: “Thôi đặc trợ, có chuyện tôi muốn hỏi anh.”
Thôi Thế Hành vịn cửa xe, nhìn đồng hồ. Chưa kịp lên tiếng thì Tang Doanh đã chặn lời anh ta, “Yên tâm, sẽ không làm mất thời gian của anh lâu đâu.”
Thôi đặc trợ dừng động tác, lộ ra một nụ cười khổ, “Ngài muốn hỏi gì?”
Không nằm ngoài dự đoán của Tang Doanh, trong khoảng thời gian này Thôi Thế Hành quả nhiên đang tránh cậu. Tang Doanh hỏi: “Tôi từng thấy một mảng lớn vết kim châm trên tay Lục Bạc An, có phải các anh còn có chuyện giấu tôi không?”
“Cái này……” Thôi Thế Hành trầm ngâm một lát, “Tôi có thể nói là, cơ thể Lục Tư không có vấn đề, ngài không cần lo lắng.”
Đối với câu trả lời của Thôi Thế Hành, Tang Doanh không nói gì, cũng không tránh đường.
Thôi Thế Hành đành phải đóng cửa xe trước, “Chuyện Lục Tư không muốn để ngài biết, tôi nghĩ vẫn nên tôn trọng ý muốn của anh ấy.”
“Ở Khu số 9 anh không nói như vậy.” Tang Doanh nói.
Thôi Thế Hành im lặng, “Hai việc có mức độ không giống nhau. Lần này ngài biết hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến điều gì, chỉ thêm phiền não mà thôi.”
Khó khăn lắm mới chặn được người, Tang Doanh bày rõ tư thế sẽ không dễ dàng thả anh ta đi, chỉ bảo đảm nói: “Cho dù tôi đã biết, tôi cũng sẽ không nói cho Lục Bạc An.”
Thôi Thế Hành không còn cách nào, bất đắc dĩ mở miệng: “Lúc trước phòng thí nghiệm từng rút dịch tuyến của ngài vài lần, còn nhớ không?”
Tang Doanh ngẩn ra, “Nhớ.”
“Khi Omega mang thai, tuyến sau sẽ phụ trách tiết ra một nhóm phân tử tổ hợp đặc thù điều tiết và kiểm soát sự phát triển của thai nhi, trong đó bao gồm vài loại protein và môi trường điều tiết.
Chúng tôi gọi tắt là nhân tố cung cấp dinh dưỡng. Có chúng, phôi thai tương ứng trong cơ thể mẹ mới có thể sinh trưởng và phát triển bình thường.
Cấu trúc sinh lý của ngài khác biệt với Beta bình thường, về mặt sinh sản càng gần với đặc tính của Omega, nhưng nhân tố cung cấp dinh dưỡng do tuyến thể tiết ra lại có cấu trúc dị thường, không thể phát huy tác dụng bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến thí nghiệm nuôi cấy phôi thai ngoài cơ thể ban đầu thất bại nhiều lần.”
Thôi Thế Hành nói, “Mãi đến một năm rưỡi trước, các nhà khoa học của chúng tôi tìm được cửa đột phá, nghiên cứu ra một phương pháp thay thế nhân tố cung cấp dinh dưỡng khác.”
……
Đêm đó, khi Lục Bạc An trở về phòng ngủ, Tang Doanh vẫn chưa ngủ.
Đã khuya lắm rồi, Lục Bạc An đi đến đầu giường, rũ mắt dùng mu bàn tay cọ nhẹ thái dương Tang Doanh, “Sao vậy?”
Tang Doanh giữ c.h.ặ.t t.a.y Lục Bạc An, theo động tác của anh ngồi dậy. Đèn sàn chiếu sáng một nửa căn phòng mờ nhạt. Ngón tay Lục Bạc An lạnh lẽo, cánh môi cũng hơi tái nhợt.
“Sao anh giờ mới về.” Tang Doanh nhỏ giọng hỏi.
“Có việc trì hoãn.” Lục Bạc An nói. Anh một tay đặt áo khoác sang bên cạnh, nhận thấy ánh mắt Tang Doanh vẫn luôn dõi theo mình, khựng lại một chút, “Lần sau anh sẽ cố gắng về sớm hơn.”
“Quầng Mặt Trời hôm nay khóc rất nhiều.”
Lục Bạc An nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Doanh.
Tang Doanh nói: “Em đã xem sổ ghi chép quan sát của anh về Quầng Mặt Trời.”
“Ừm.”
“Nếu em không gặp Tang Kỳ, Tang Kỳ không nói những lời đó với em, em vẫn sẽ không biết gì cả……” Tang Doanh hỏi Lục Bạc An, “Sau này con gái bình an vượt qua mười lăm tháng, anh sẽ, anh sẽ tìm đến em sao?”
Lục Bạc An nhìn Tang Doanh vài giây, hỏi: “Sao em biết ý định của anh?”
Anh sờ lên vết sẹo nhỏ trên đốt ngón tay Tang Doanh, “Đến lúc đó anh sẽ ôm cô bé cùng đến tìm em. Anh hiểu em mềm lòng đến mức nào, Quầng Mặt Trời chỉ cần khóc với em một lần, em có thể đồng ý mọi thứ cô bé muốn.”
“Anh như vậy là gian lận.”
“Cứ coi anh gian lận đi.” Lục Bạc An nói, “Anh chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình.”
Tang Doanh dựa vào lòng Lục Bạc An, rất lâu sau, vùi đầu nói: “Anh một chút cũng không hiểu.”
“Cái gì?”
Thôi Thế Hành đã nói cho Tang Doanh về phương pháp thay thế nhân tố cung cấp dinh dưỡng trong dịch tuyến.
Chín tháng nay, sự sống của Quầng Mặt Trời, ngày đêm đều phải lấy m.á.u của Lục Bạc An để làm chất dinh dưỡng.
Cho nên mọi thứ đều có lời giải thích: việc đột nhiên giảm bớt số lần xuất hiện, cánh tay trong đầy vết kim châm chằng chịt, hành tung thỉnh thoảng biến mất, sắc mặt thường xuyên tái nhợt, cùng với câu nói về một “Chuyện rất trọng yếu” mà Lục Bạc An đã nói ở khách sạn Khu số 9.
Thôi Thế Hành nói Tang Doanh vẫn là không biết thì tốt hơn, bởi vì Tang Doanh thay đổi không được gì, Lục Bạc An cũng sẽ không nói với cậu một tiếng đau.
Cho dù, đó hẳn là rất đau.
Suy nghĩ một chút, Lục Bạc An nói: “Bác sĩ sẽ dỗ Quầng Mặt Trời thôi, con không phải là đứa trẻ hay khóc.”
“Anh căn bản không hiểu.” Tang Doanh nói.
Lục Bạc An hỏi: “Không hiểu cái gì?”
Tang Doanh không nói.
Còn lại sáu tháng, hơn 180 ngày đêm, làm thế nào mới có thể trôi qua nhanh một chút, nhanh hơn một chút.
