BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 39: Sơ Thần

Trong nhà yên tĩnh, ánh mặt trời ban sớm lọt qua góc cửa sổ, mang theo mùi hoa mơ hồ từ sân thượng.

Tang Doanh lặng lẽ xuống giường, vén một ít rèm cửa sổ bằng vải voan ra sau, gió vì thế càng tự do rót vào, phòng ngủ được chiếu sáng ấm áp rộng rãi.

Tang Doanh hít mấy hơi không khí tươi mới, khi quay đầu lại, Lục Bạc An còn đang ngủ say trên giường.

Anh hơi nghiêng mặt giữa gối, tóc rơi lòa xòa trên trán, nhìn không ra chút uy nghiêm Cục trưởng nào, chỉ cảm thấy vô cùng trẻ tuổi.

Thật sự rất ít khi nhìn thấy Lục Bạc An như vậy, Tang Doanh nhịn không được cười rộ lên.

Không dừng lại trước cửa sổ bao lâu, Tang Doanh một lần nữa trở lại trên giường.

Cậu không muốn đánh thức Lục Bạc An, cố gắng thả nhẹ động tác quỳ gối trên giường, chạm nhẹ vào vai phải Lục Bạc An.

Hồi tưởng một chút, Tang Doanh lắc đầu, đổi một hướng khác, nhẹ nhàng nâng cánh tay trái Lục Bạc An lên, vừa hoạt động một chút vài cái, vừa cẩn thận quan sát.

Không quan sát ra điều gì khác thường, lúc nhìn về phía Lục Bạc An lần nữa, lại thấy Lục Bạc An đã tỉnh, đang bình thản ung dung nhìn cậu.

Tang Doanh hoảng sợ, lại có chút ngượng ngùng. Rõ ràng hiểu lầm đều đã được hóa giải, việc nên làm cũng đều đã làm, nhưng cậu vẫn không thể nhanh chóng chuyển biến lại, đối mặt Lục Bạc An không quá thoải mái, luôn có cảm giác chột dạ thường trực.

Vừa định buông cánh tay Lục Bạc An, Lục Bạc An lại dùng một chút lực trên tay, trực tiếp kéo ngã Tang Doanh.

Tang Doanh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Lục Bạc An vây trong vòng tay, bốn mắt nhìn nhau với anh.

“Đang nhìn cái gì?”

“Không, không có gì.” Tang Doanh lắp bắp, muốn bò dậy khỏi lòng n.g.ự.c Lục Bạc An, nhưng không thành công, cậu đành phải bất động.

Lục Bạc An dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán cậu, Tang Doanh nói: “Đã hạ sốt.”

Vốn dĩ chỉ là một cơn bệnh nhỏ, không nghiêm trọng như biểu hiện bên ngoài, nhưng vì kiêng kỵ điểm này, và cả triệu chứng đau đầu chưa khỏi hẳn của Tang Doanh, tối qua họ đã không làm quá mức.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lục Bạc An, Tang Doanh không khỏi ngẩn ngơ, có một lúc không lên tiếng.

Lục Bạc An hỏi: “Sao vậy.”

“Cảm giác không quá chân thật.” Tang Doanh nói, “Giống như nằm mơ vậy.”

Lục Bạc An dùng môi áp vào thái dương Tang Doanh, là một nụ hôn trấn an ổn định, “Hiện tại tôi đang ở đây, em cảm thấy tôi không phải là thật?”

Tang Doanh cẩn thận duỗi tay, chạm chạm mặt Lục Bạc An. Hơi thở Lục Bạc An vững vàng, nhẹ nhàng thổi quét trên ngón tay Tang Doanh. Cậu nghiêm túc cảm nhận một lát, lộ ra một nụ cười, “Hẳn là thật.”

Lông mi Lục Bạc An rũ xuống, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền nhỏ bên má Tang Doanh, “Tôi nghĩ cũng là thật.”

“Anh tỉnh từ khi nào?” Tang Doanh hỏi.

Lục Bạc An nói: “Lúc em mở cửa sổ.”

“Bị tôi đánh thức?”

Tóc Tang Doanh cọ vào cằm Lục Bạc An, sinh ra một chút ngứa mềm mại. Lục Bạc An nói: “Không phải do em. Tôi từ nhỏ quen ngủ một mình, ngày thường giấc ngủ nông, nghe thấy âm thanh liền dễ dàng tỉnh.”

“…… Mới là lạ.” Tang Doanh nhỏ giọng nói, “Lần đó anh liền không tỉnh.”

“Lần đó?” Lục Bạc An suy nghĩ một chút, phản ứng lại Tang Doanh chỉ ngày nào, anh hỏi Tang Doanh, “Cho nên lần đó, em đã làm gì lúc tôi ngủ?”

Hương khí khổ ngải và kim ngân đan xen trong trí nhớ ùa đến, Tang Doanh còn nhớ rõ dưới ánh đèn mờ ảo bàn tay họ nắm chặt nhau, phảng phất lại muốn sinh ra phản ứng đau đớn. Cậu vùi mình sâu hơn vào lòng Lục Bạc An, nói: “Em không nói cho anh.”

Lục Bạc An vuốt ve tóc mái bên tai Tang Doanh, ngữ khí bình thản, “Vậy em có biết ngày hôm sau không, tôi mang theo một bó hoa trở về, ngay bên ngoài phòng của em.”

Cho dù chỉ là vì ngoài ý muốn, anh cho rằng họ rốt cuộc có thể có tiến triển. Người anh thích thật lâu lại lấy nước mắt làm uy hiếp, buộc anh sau này phải lùi bước.

Tang Doanh giật mình, “Nhưng mà…… Nhưng mà dì không có nói với em.”

“Tôi không cho bà ấy nói cho em.”

Tang Doanh nghĩ tới cái gì, “Còn có hồi nhỏ ở nhà họ Tang, hai cô đầu bếp kia cũng không thường nói chuyện với em.”

Đầu ngón tay Lục Bạc An dừng lại bên má Tang Doanh, “Chuyện đầu bếp…… Thôi Thế Hành nói cho em? Em đã gặp hắn?”

Tang Doanh lúc này tin tưởng Thôi Thế Hành nói là lời thật. Lục Bạc An đích xác có việc bận không kịp quan tâm cậu, hắn mới có thể trong tình huống Lục Bạc An không hay biết mà ra gặp mình.

“Em rất cảm ơn Thôi đặc trợ, Thôi đặc trợ cũng nhờ em giúp đỡ, cần phải giữ được công việc của hắn.” Tang Doanh nghĩ nghĩ, “Hắn cảm thấy lời em nói sẽ có tác dụng hơn.”

“Hắn quả là thông minh.”

“Chúng ta đều phải cảm ơn hắn.” Tang Doanh nhấn mạnh.

Lục Bạc An cười, “Tôi sẽ tăng lương cho hắn.”

Chủ đề không hiểu sao bị chệch hướng, Tang Doanh nói: “Chúng ta vừa mới nói đến đâu?…… À, đầu bếp, các cô ấy không thường nói chuyện với em.”

“Em thường xuyên ba câu nói không rời Lục Tê Ngạn trước mặt các cô ấy.” Mỗi lần nghe được liên quan, Lục Bạc An rất khó làm được tâm bình khí hòa, dứt khoát bảo họ ít phản ứng Tang Doanh.

Tang Doanh vội vàng giải thích: “Em đều là để đáp lời, khẳng định, khẳng định không thể thường xuyên nhắc tới anh, lỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ.”

“Mỗi lần tôi đều hy vọng nghe được em hỏi tôi.” Lục Bạc An nói.

Một câu cảm xúc nhàn nhạt, lại làm Tang Doanh cảm thấy vừa ngọt ngào lại chua xót, trái tim nặng trĩu mà bị căng đầy.

Tang Doanh nâng mặt nhìn Lục Bạc An muốn an ủi anh, moi hết ruột gan mà bộc bạch mình, “Em sai rồi, sau này đều sẽ không…… Em không dám hỏi đến anh, bởi vì em có tật giật mình.

Anh cùng người khác làm sao có thể giống nhau…… Nếu em biết, em nhất định sẽ không……”

Lời an ủi nói đến lộn xộn, lại nghe thấy Lục Bạc An cười một tiếng, “Đây là em nói.”

Tang Doanh không cảm thấy có gì không đúng, chắc chắn gật đầu, tất cả lời nói ngượng ngùng ban đầu đều nói ra, “Anh phải yên tâm, em chỉ để ý anh, em chỉ thích anh. Những lời này anh nên nói cho em, em khẳng định không hy vọng anh khổ sở.”

“Ừm.” Lục Bạc An khóe môi nhếch lên, vỗ lưng Tang Doanh, “Anh biết rồi, anh biết rồi.”

Ngắt lời hai người chính là một tràng chuông điện thoại, Lục Bạc An vớt điện thoại di động từ tủ đầu giường, nhìn màn hình hiển thị, ngay sau đó xuống giường bắt máy.

Cuộc trò chuyện ngắn gọn, câu cuối cùng Lục Bạc An nói là: “Tôi lập tức sẽ trở về.”

Cắt đứt điện thoại xong, Lục Bạc An xoay người lại. Tang Doanh ngồi trên giường nhìn hắn, “Anh phải về sao?”

“Ừm.”

Tang Doanh nhớ lại lời anh ngày hôm qua, “Chuyện quan trọng như vậy sao?”

“Em không muốn cùng anh trở về?” Lục Bạc An hỏi.

“Em……” Tang Doanh xác thật còn chưa suy nghĩ kỹ, giải trừ hiểu lầm là một chuyện, nhưng muốn nói nhanh như vậy liền về Khu Đệ Tam, Tang Doanh không cho rằng mình đã làm tốt chuẩn bị, cậu có lẽ còn cần một ít thời gian.

“Vừa rồi có người muốn anh yên tâm, nói cậu ta chỉ để ý tôi, không hy vọng anh khổ sở.”

“Nhưng……”

“Hoá ra là giả?”

“Không……”

Thấy người bị trêu đến có chút luống cuống, chỉ thiếu nước đứng dậy giải thích, Lục Bạc An cười cười, đột nhiên ngay trước mặt Tang Doanh, quỳ một gối xuống mép giường.

Tang Doanh ngẩn ra, “Anh làm sao ——”

Lục Bạc An nắm tay trái Tang Doanh, lồng một chiếc nhẫn vào ngón áp út cậu, chậm rãi đẩy vào. Kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn, mặt bạc kim ánh lên ánh sáng ôn hòa lại quen thuộc.

“Đây là…… Nhẫn của em? Chiếc nhẫn em đã vứt bỏ?” Tang Doanh nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn ngón tay mình, lại nhìn Lục Bạc An, lặp lại hỏi một lần, “Đây là nhẫn của em?”

Ngón tay Tang Doanh dừng lại trong lòng bàn tay Lục Bạc An. Ngón áp út Lục Bạc An cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự. Ngón tay hai người đan xen, thoáng như hình ảnh của khoảnh khắc nào đó tái hiện.

Nhưng mà lúc này khuôn mặt Alpha tuấn mỹ, đôi mắt chuyên chú, nâng ngón tay Tang Doanh lên, hôn nhẹ một cái lên mặt nhẫn của cậu.

 

 

back top