BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 33: Vách núi

Năm thứ ba, con của Tang Chi và Lục Tê Ngạn được sinh ra, là một bé trai Alpha khỏe mạnh.

Tang Doanh đang ở vạn dặm xa xôi sớm đã chuẩn bị quà cho con của Tang Chi, đó là một đôi ủng trẻ sơ sinh bằng da tuần lộc được làm thủ công bởi người dân bản địa sống ở vùng cực.

Theo truyền thống của người Khăn Lạc, tuần lộc là người bạn đồng hành linh tính nhất của nhân loại, đồ vật làm từ da lông chúng có thể chúc phúc phù hộ trẻ sơ sinh.

Tang Doanh tự tay làm một đôi bùa hộ mệnh bằng bạc, treo trên đôi giày nhỏ, cùng gửi đến Thủ đô Khu Đệ Tam.

Gửi xong đồ vật, Tang Doanh lại bắt đầu hành trình của mình.

Tranh thủ lúc bắt đầu vào mùa đông, cậu muốn đi một chuyến đến Tuyết sơn Phất Già Á Đặc, có lẽ có thể nhìn thấy cảnh tượng ảo nhật kỳ vĩ ở đó.

Trước khi xuất phát Tang Doanh tìm được người dẫn đường.

Hiện tại không phải mùa thích hợp nhất để lên núi, nhưng gần đây khí hậu Tuyết sơn Phất Già Á Đặc tương đối bình ổn, vì vậy vẫn có người dẫn đường nhận công việc thù lao cao ngất này.

Tang Doanh chuẩn bị đầy đủ mọi dụng cụ lên núi, không ngờ vẫn xảy ra ngoài ý muốn trên núi. Địa thế Tuyết sơn Phất Già Á Đặc hiểm trở, địa hình phức tạp, mặt đất phía trên tuyến tuyết phủ đầy tuyết trắng, đi lên cũng không dễ dàng. Ba lô tiếp tế lương thực của họ vô tình rơi xuống khe nứt tầng tuyết.

Họ còn chưa đến được địa điểm mục tiêu. Tang Doanh vì thế bảo người dẫn đường xuống núi trước đi đến điểm tiếp tế bên đường mang đồ vật về, nhưng cậu rất nhanh ý thức được đây không phải một ý kiến hay.

Tang Doanh bị một trận gió tuyết mạnh mẽ đánh thức, lều trại lay động không ngừng trong gió.

Cậu từ trong túi ngủ đứng dậy, mang mũ, găng tay và kính tuyết ra khỏi lều trại.

Cuồng phong bão tuyết gào thét quét đến. Thời tiết hoàn toàn khác biệt so với buổi sáng. Cậu phải đỡ lều trại mới có thể đứng vững.

Tang Doanh dựa vào gậy leo núi lại đi về phía trước vài bước. Hạt tuyết thô ráp giống như đá đập vào mặt.

Tầm nhìn trong bão tuyết giảm xuống thấp nhất, trừ nơi chân đứng ra thì không thấy rõ chỗ nào. Có lẽ tiếp tục ở lại chỗ cũ không phải lựa chọn tốt.

Ý niệm này vừa mới nảy ra, liền nghe thấy phía sau một tiếng vang lớn. Một khối tuyết cực lớn từ sườn dốc phủ tuyết trượt xuống, ầm vang lăn xuống, đè sập lều trại của Tang Doanh.

Cần phải nhanh chóng đi. Tang Doanh cố sức rút ba lô leo núi của mình ra khỏi đống tuyết vùi lấp, không kịp lục lọi những vật khác, vội vàng cõng ba lô rời đi.

Phía sau không ngừng truyền đến động tĩnh, là tiếng tuyết đọng chảy xuống. Tang Doanh đội gió lớn, bước đi một chân sâu một chân cạn vô cùng khó khăn.

Cậu không xác định mình có thể tìm được con đường đã đi qua không. Tuyết rơi quá lớn, che lấp tất cả dấu vết, khắp nơi là một mảnh trắng xóa.

May mà lúc này người dẫn đường hẳn là đã đến nơi an toàn, cậu ít nhất không làm liên lụy người khác.

Tang Doanh bỗng nhiên trở nên hối hận, đã không nghe lời Tang Chi trở về một chuyến. Cậu còn chưa thể nhìn thấy bé trai của Tang Chi, nghe cháu mình lớn lên gọi một tiếng cậu.

Ba năm nay cậu luôn cố ý tránh né việc nhớ tới người và việc ở Khu Đệ Tam. Cậu kỳ thực có chút sợ hãi.

Không thể tiếp tục ở bên ngoài, nếu không sẽ gặp nguy hiểm hạ thân nhiệt. Tang Doanh vừa đi, vừa cố gắng nhìn quanh, hy vọng có thể tìm được nơi tránh gió.

Đột nhiên dưới chân buông lỏng, động tác Tang Doanh dừng lại. Chờ đến khi cậu phản ứng kịp mình giẫm trúng chỗ nứt gãy của tuyết đọng thì đã không còn kịp nữa. Cậu cùng đống tuyết dưới chân cùng nhau rơi xuống vách đá.

Trong lúc hoảng loạn ba lô và gậy leo núi đều bị Tang Doanh bỏ lại. Cậu cực lực muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không nắm được gì.

Tốc độ rơi cực nhanh. Không biết duy trì bao lâu, Tang Doanh không thể phán đoán được độ cao vách đá theo kinh nghiệm. Cuối cùng cậu ngã mạnh xuống một đống tuyết đọng mềm xốp.

Hẳn là không bị thương, ngực, lưng và tứ chi đều ổn. Tang Doanh còn nghĩ như vậy trong giây phút tiếp đất. Nhưng chưa kịp may mắn, trán cậu va trúng mỏm đá nhô lên dưới tuyết.

Cơn đau nhức truyền đến, Tang Doanh mắt tối sầm.

Không biết ngất xỉu bao lâu. Khi khôi phục ý thức, Tang Doanh phát hiện mình bị người cõng trên lưng. Tiếng gió tuyết vẫn như cũ. Người kia cõng cậu, từng bước một chậm rãi bôn ba.

Đầu rất đau, có chút buồn nôn, muốn nôn. Trong đầu giống như bị nhét vào một khối hồ nhão. Tang Doanh bám vào vai người dưới thân, mơ mơ màng màng hỏi: “Trời tối rồi sao?”

Bước chân người kia dừng lại một chút, đưa tay đến chạm vào trán Tang Doanh. Động tác đến một nửa lại dừng lại, nâng Tang Doanh lên cao hơn, hắn nói: “Ừm, trời tối rồi.”

Giọng nói hoàn toàn xa lạ.

“Anh là ai?”

Không có trả lời.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp anh”

Vẫn không có trả lời.

Có thể là người không thích nói chuyện, Tang Doanh cũng không lên tiếng nữa. Cậu nằm trên lưng người kia, toàn thân lạnh đến đáng sợ.

Gió lạnh và hạt tuyết từ cổ áo, cổ tay áo rót vào, hóa thành hơi ẩm lạnh thấu xương. Tay chân đều bị đông cứng đến tê dại.

Tang Doanh không nhìn rõ người cõng cậu có hình dung như thế nào, nghĩ đến sẽ không tốt hơn cậu là bao.

Con đường phía trước càng thêm khó đi, người dưới thân đi càng ngày càng chậm, vài bước lại lảo đảo một cái. Hắn cõng Tang Doanh vốn dĩ không tiện, cần phải vừa đi vừa phán đoán mỗi một điểm dừng chân, nếu không không cẩn thận liền sẽ rơi vào tuyết sâu ngang eo, hoặc là giống Tang Doanh vừa rồi như vậy ngã xuống tầng tuyết bị đứt gãy.

Nếu sự việc tương tự xảy ra lần thứ hai, bọn họ không nhất định sẽ ngã trên tuyết đọng mà không bị tổn thương. Muốn đi ra ngoài nhất định càng thêm khó khăn.

Vận xui cố tình ứng nghiệm. Tuyết đọng dưới chân lại một lần sụp đổ. Hai người đều lăn xuống sườn dốc phủ tuyết.

May mà sườn dốc phủ tuyết không tính quá cao. Sau khi ngã xuống Tang Doanh bị người kia kịp thời giữ chặt. Tuyết vụn văng vào đầy đầu đầy người Tang Doanh. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Doanh, kéo cậu ra khỏi đống tuyết.

Hắn thở hổn hển, muốn một lần nữa cõng Tang Doanh lên. Tang Doanh đẩy hắn ra, lắc đầu, “Anh đi đi, không cần lo cho tôi.”

Trong cổ họng dâng lên vị rỉ sét lạnh lẽo, Tang Doanh khó khăn nuốt một cái, giống như có kim thép đ.â.m vào yết hầu. Cậu run rẩy nói: “Không cần lo cho tôi, nếu không chúng ta ai cũng không ra được.”

Người kia không nói một lời, động tác lại cường ngạnh, một lần nữa cõng Tang Doanh lên.

Lần này tay hắn dùng để nâng Tang Doanh chỉ còn lại tay phải, một tay kia rũ xuống bên người.

Tang Doanh ôm cổ hắn, hy vọng giảm bớt trọng lực của bản thân hết mức có thể.

Tang Doanh hiểu rằng tay trái hắn đại khái là đã bị thương trong lúc ngã xuống sườn dốc phủ tuyết vừa rồi.

Một lát sau, người dưới thân mở miệng: “Phía trước có sơn động, tôi đưa cậu qua đó.”

Họ vào sơn động bị tuyết đọng vùi lấp hơn nửa. Tang Doanh được đặt xuống, người kia tháo mũ thông khí và kính tuyết của Tang Doanh ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán và thái dương cậu.

Trong sơn động vẫn đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón.

“Vẫn chưa tối đúng không?” Tang Doanh hỏi, “Có phải tôi, có phải tôi không nhìn thấy?”

Nếu Tang Doanh nhìn thấy được, m.á.u đã đông lại ở thái dương cậu, vết m.á.u chảy dọc theo thái dương xuống bên mặt.

Người kia khẽ nói giải thích với Tang Doanh: “Chắc là cục m.á.u đông chèn ép thần kinh thị giác, sẽ hồi phục.”

Tang Doanh giơ tay muốn chạm vào mắt mình, bị hắn ngăn lại. Khoảnh khắc đó ngón tay họ chạm vào nhau. Người kia có một bàn tay thon dài mà khớp xương rõ ràng.

Tang Doanh chần chừ hỏi: “Tôi…… có quen anh sao?”

Dừng một chút, người kia trả lời: “Không quen biết.”

 

 

back top