Đèn phòng sáng rõ. Sách và tài liệu của Lục Bạc An chiếm kín hai mặt tường.
Cầu thang xoắn ốc treo lơ lửng, thiết kế cực kỳ tinh tế.
Trong thư phòng diện tích không rộng, chỉ còn lại tiếng hít thở lặng lẽ của hai người.
Trên bàn gỗ mun Lục Bạc An dùng để làm việc, canh bổ tràn đầy hơi nóng, các loại giấy tờ sách vở rải rác tán loạn khắp bàn.
Kỳ thật Lục Bạc An có chứng sạch sẽ rất nhỏ, rất ít khi hắn có thể chịu đựng một mặt bàn không sạch sẽ như vậy.
Một lát hoảng hốt qua đi, Lục Bạc An áp mu bàn tay Tang Doanh vào trán mình, giọng nói hơi thấp: "Có lẽ tôi không yếu ớt như cậu tưởng tượng."
Ngón tay Tang Doanh cuộn lại. Tim cậu đập rất nhanh, lực độ mạnh đến nỗi n.g.ự.c cậu cũng đau, nhưng giọng nói nghe qua vẫn trấn tĩnh.
"Không liên quan đến dễ gãy hay không yếu ớt." Tang Doanh nghĩ nghĩ, "Trước đây tôi đọc được một câu thơ, cậu muốn nghe không?"
Không đợi Lục Bạc An trả lời, Tang Doanh nhẹ nhàng thì thầm: "Ta có thể nào không chống cự những con sóng đục phiền lòng kia, mà vứt bỏ những tình cảm này, học những người tầm thường kia, thay một trái tim lạnh băng và thế tục c.h.ế.t lặng?"
Khoảnh khắc dừng lại đó, Lục Bạc An tiếp lời: "Đôi mắt của người tầm thường chỉ chăm chú nhìn vào vũng bùn, tư tưởng của họ sao dám phát sáng."
Tang Doanh trông có chút ngốc nghếch: "Anh xem qua tuần san dịch thuật tạp chí của tôi à?"
"Tôi cũng không cao thượng như thế, Tang Doanh." Lục Bạc An lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn nhếch môi, "Tôi vì tư tâm của chính mình, chẳng sợ vì thế vứt bỏ điểm mấu chốt, còn hơn người tầm thường càng không bằng."
Tang Doanh do dự hỏi: "Là... chuyện quan trọng như vậy sao?"
"Cực kỳ quan trọng." Lục Bạc An nói.
"Vậy đổi một câu." Lần này Tang Doanh suy tư thật sự nhanh, "Tình cảm kiên định dạy hắn trầm ổn, chờ thời cơ đến. Những năm tháng này phải được đền bù. Thời cơ đã đến, đang đến, sẽ đến, không cần phải bi quan tiêu cực—"
Trong mắt Lục Bạc An lướt qua một tia cười rõ ràng hơn. Hắn khẳng định biết câu tiếp theo là gì. Tang Doanh dừng lại, có chút ngượng ngùng cười: "Bệnh nghề nghiệp tái phát rồi."
Lục Bạc An hỏi: "Đánh bản nháp bao lâu?"
"..." Tang Doanh vấp một chút, "Không lâu lắm."
Tang Doanh rõ ràng Lục Bạc An vẫn luôn thông minh lại nhạy bén. Ở trước mặt hắn giấu kín tình cảm của mình đã hao hết tất cả tâm cơ của Tang Doanh, lại đi suy xét điều khác thì quá khó khăn.
Giống như lần này, nội dung đã chuẩn bị trước có thể nói trôi chảy, một khi đề tài chệch hướng, Tang Doanh lại bắt đầu trở nên vụng về.
Không biết vì sao bàn tay đang nắm của họ không buông ra. Bị nhiệt độ cơ thể Lục Bạc An lây nhiễm, lòng bàn tay Tang Doanh ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thật sự có một số lời nhất định phải nói, đây là điều duy nhất Tang Doanh có thể mang đến cho Lục Bạc An.
"Lần trước cậu nói, chúng ta kết hôn, cho dù ban đầu là vì..." Tang Doanh dừng lại, "Nhưng hiện tại chúng ta là người nhà. Bảo vệ chưa bao giờ là đơn phương, đúng không?"
Lục Bạc An ngồi trên ghế, hơi ngẩng đầu nhìn Tang Doanh, không rõ là biểu cảm gì.
"Tôi không có nơi nào khác có thể giúp được anh... Mặc kệ cao thượng hay không cao thượng, tư tâm gì, điểm mấu chốt gì, đều không liên quan đến tôi. Anh chỉ cần biết, có người vĩnh viễn đứng về phía anh. Tôi nghĩ..."
Một đoạn lời nói nói được lộn xộn, khác biệt rất lớn so với những gì Tang Doanh đã nghĩ sẵn trong đầu. Đến sau cùng chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, cậu đột nhiên không chắc chắn hỏi Lục Bạc An: "Anh sẽ cảm thấy được an ủi chứ?"
Lục Bạc An nhìn cậu một lát, nói: "Có thể."
Má Tang Doanh hiện ra lúm đồng tiền nhạt, "Vậy là có ý nghĩa rồi."
Có một khoảng thời gian họ đều không nói chuyện. Cửa sổ lật của thư phòng mở một góc, gió đêm lặng lẽ thổi qua. Máy tạo độ ẩm lớn đặt ở góc phòng đang phun ra hơi nước mịn, lúc này mới hiện lên sự yên tĩnh của đêm khuya.
Tang Doanh đột nhiên nhớ ra, muốn che giấu cảm xúc trong mắt. Trong khoảnh khắc cậu có chút kinh hoàng thất thố, vội vàng buông tay Lục Bạc An: "Canh, canh sắp nguội rồi."
Ánh mắt Lục Bạc An dừng trên chén canh. Vài giây sau, hắn đáng ngờ bắt đầu sắp xếp bàn làm việc: "Cậu về trước đi."
"Canh—"
"Lát nữa tôi uống."
Đúng rồi, Tang Doanh từng nghe đầu bếp Tang gia đề cập, Lục Bạc An từ nhỏ ghét nhất uống những loại canh bổ lộn xộn này. Chỉ cần không có ai canh chừng, hắn mười lần có chín lần sẽ lén đổ đi.
Tang Doanh vì thế dũng cảm đứng yên ở đó: "Chú Lục dặn dò tôi, phải xem cậu uống xong."
Lục Bạc An ngẩng đầu nhìn cậu: "Ông ấy nói như vậy?"
"... Phải." Tang Doanh nói.
Họ đối diện nhau không lâu, Lục Bạc An đột nhiên đứng dậy. Tang Doanh vốn dĩ đã không đủ tự tin, vừa thấy Lục Bạc An hành động liền theo bản năng lùi lại, kết quả bị góc bàn vướng vào, lảo đảo.
Đùi phải đau nhói. Trong đầu Tang Doanh chỉ kịp nảy lên một ý niệm — Sao lại có chuyện mất mặt như vậy, không chỉ nói dối vụng về, đánh trả vội vàng còn té ngã ngay trước mặt Lục Bạc An.
Cậu sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng sự tiếp đất dự kiến không hề xảy ra.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy Tang Doanh.
Trong hoảng loạn, Tang Doanh ôm chặt eo hắn, đứng vững vàng sau cơn kinh hồn chưa định nhờ sự giúp đỡ của hắn. Sau đó tỉnh táo lại, phát hiện người mình đang ôm là ai.
Khoảnh khắc đó, Tang Doanh thậm chí không muốn dễ dàng mở mắt ra. Có người đang hô hấp bên tai cậu. Nếu Tang Doanh ngửi được, trong vòng tay cậu nên có hương ngải cứu ấm áp, trầm ổn.
Không, không thể lơi lỏng.
Không thể tùy hứng, không thể sa vào. Tang Doanh tự nhủ trong lòng.
Cậu có thể làm hỏng mọi chuyện, duy chỉ việc này là không được.
Cho nên Tang Doanh thử, từng chút từng chút vén lông mi lên.
Đập vào mắt là sống mũi cao thẳng và xương hàm sắc bén của Lục Bạc An. Lục Bạc An rũ mắt nhìn Tang Doanh. Không biết vì sao, hắn lại dời tầm mắt sang một bên.
"Tang Doanh," Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích trước mắt Tang Doanh, "Tôi đáng sợ đến vậy sao?"
"...!"
Tang Doanh lùi ra khỏi vòng tay Lục Bạc An. Lục Bạc An không động đậy, mặc cậu tựa vào bàn đứng vững, trông có chút không biết làm sao: "Tôi... xin, xin lỗi."
"Còn đi được không?"
Tang Doanh phản ứng một chút, hiểu ra Lục Bạc An hỏi chân mình. Cơn đau đã giảm bớt. Cậu cố gắng cử động đùi phải, nhưng vừa rồi có thể vừa lúc đụng trúng gân, nhất thời khó khăn hành động: "Chờ một chút, tôi—"
Vốn định chờ cơn đau dịu đi, nhưng vào khoảnh khắc bị bế bổng lên không, lời nói của Tang Doanh nghẹn lại trong cổ họng.
"Anh, không cần..." Tang Doanh giãy giụa muốn xuống đất. Lục Bạc An không để ý đến cậu, giọng Tang Doanh liền càng ngày càng nhỏ.
Đến cửa thư phòng, Lục Bạc An đành ra một tay mở cửa. Tang Doanh mím môi, lông mi run rẩy, hai tay vòng qua cổ Lục Bạc An.
Cậu muốn hỏi Lục Bạc An liệu mình có nặng không, nhưng lại không dám mở lời.
Bước chân Lục Bạc An vững vàng, nhìn biểu cảm cũng không hề có vẻ gắng sức.
Tang Doanh thầm nghĩ, cậu hẳn là nên ước, làm thời gian dừng lại vĩnh viễn tại khoảnh khắc này.
Hiển nhiên là một ước cầu xa vời.
Con đường dài đến mấy cũng có điểm dừng, huống chi từ lầu hai đi lên hành lang lầu ba bỗng nhiên trở nên ngắn ngủi như vậy.
Xuyên qua phòng sinh hoạt, rất nhanh đã đến phòng Tang Doanh.
Lục Bạc An khom lưng, đặt Tang Doanh lên giường cẩn thận.
"Xắn ống quần lên." Hắn nói, "Tôi xem thử."
Áo ngủ Tang Doanh rộng thùng thình, rất dễ dàng xắn ống quần lên nửa bắp.
Đầu gối và cẳng chân cậu có vài chỗ hơi ửng hồng, nhưng không nghiêm trọng.
Lục Bạc An muốn gọi người hầu chuẩn bị túi chườm nước đá, bị Tang Doanh ngăn lại.
"Không có vấn đề gì, không cần đâu." Tang Doanh ấn tay Lục Bạc An, buông lỏng lực khi Lục Bạc An chuyển ánh mắt qua, co chân lại vào trong chăn, "Đã, đã muộn rồi."
Lục Bạc An nhìn chằm chằm cậu một lúc.
Kỳ thật là không quá buồn ngủ, nhưng để chứng minh lời mình nói, Tang Doanh đắp chăn ngay ngắn, nằm xuống trước mặt Lục Bạc An.
Lục Bạc An không lập tức rời đi. Tang Doanh nằm ở đó, nhỏ giọng nói: "Làm phiền anh rồi."
Ánh sáng mờ nhạt của đèn đặt dưới đất mạ lên sườn mặt Lục Bạc An. Hắn hơi liếc mắt nhìn Tang Doanh, vài sợi tóc rũ xuống trên mi. Không thấy thần sắc lạnh băng thường ngày, ôn hòa đến mức như là ảo giác.
Hắn nói: "Tôi cho rằng tối nay dũng khí của cậu đã tang lên."
Là đùa sao? Tang Doanh không biết nên nói gì, cậu nói chuyện quá ngốc, một chút cũng không biết cách tiếp lời, có lẽ sẽ phá hỏng bầu không khí lúc này.
Trong nhất thời im lặng. Lục Bạc An giúp cậu kéo góc chăn lên. Khi tính toán đứng dậy, Tang Doanh nhanh chóng mở miệng: "Chén canh kia—"
Lục Bạc An dừng lại động tác. Tang Doanh từ dưới nhìn lên hắn, tóc mái hơi rối, đôi mắt dưới đèn dịu dàng xinh đẹp, chứa đựng ánh sóng rõ ràng, long lanh.
Một lát sau, Lục Bạc An vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng che lại đôi mắt Tang Doanh.
"Ngủ còn phân tâm." Lục Bạc An nói.
Trước mắt một mảnh đen kịt. Ngón tay Lục Bạc An tiếp xúc mí mắt cậu ấm áp, khiến Tang Doanh vừa mơ hồ vừa mang đến sự nóng rực khó nhịn.
Đại khái Lục Bạc An nói không sai, dũng khí của Tang Doanh tối nay đã lớn hơn. Đầu óc cậu tràn đầy hồ dán, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, còn cố chấp biện bạch: "Anh... Anh đã đồng ý rồi."
Trong bóng tối, mơ hồ nghe thấy Lục Bạc An khẽ cười một tiếng.
"Tôi về sẽ uống."
