Nửa đêm, Tang Doanh trở mình. Bắp chân đột nhiên bắt đầu co rút đau đớn. Cậu nhịn một lát, muốn chờ cơn chuột rút qua đi, nhưng hôm nay đau đến lạ thường, hoàn toàn không có tác dụng.
Cơ thể mệt mỏi vì phải chịu đựng kỳ động dục. May mà Tang Doanh đã nghỉ ngơi một ngày, hơi chút hồi phục lại sức. Cậu ngồi dậy, co chân trái trên giường, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn bắp chân.
Cũng không biết thủ pháp có đúng không. Tang Doanh hít hơi nhẹ nhàng nhịn đau, nghĩ đến lần trước mua sữa bột.
Thật sự không có dũng khí thử lại lần thứ hai. Nếu lại nôn sạch đồ ăn ban ngày, chẳng phải là được ít mất nhiều sao.
Có lẽ phải uống thêm vài lần canh xương hầm.
Siêu thị vào cuối ngày xương cốt còn lại sẽ được giảm giá bán ra, nhưng nơi đó quá nhiều người. Tang Doanh hiện tại không dám đi. Huống chi dù có bán rẻ, trên người Tang Doanh cũng không có nhiều tiền.
Kế hoạch ban đầu của cậu là nhanh chóng rời khỏi thành phố.
Đồ đạc thu thập vô cùng vội vàng, tiền quả thật mang theo một ít.
Kết quả còn chưa kịp đến nhà ga thì ví tiền đã bị trộm mất, cùng với cả giấy tờ tùy thân của cậu.
Hệ thống xuất nhập ở thủ đô nghiêm ngặt. Không có giấy tờ thì không thể đi nhờ xe ra khỏi thành phố.
Tang Doanh không thể đánh trống khua chiêng báo cảnh sát tìm giấy tờ hay đi làm lại.
Bất đắc dĩ tìm một nơi tạm thời trú chân. May mắn trên người còn giữ lại chút tiền lẻ, lúc này mới miễn cưỡng đủ để cậu sống chật vật bên ngoài được một tuần.
Vốn dĩ theo dự đoán, lúc này Tang Doanh hẳn là đã ở một nơi xa xôi nào đó ngoài thủ đô, hoặc là trực tiếp rời khỏi Khu vực số 3.
Lúc cậu đi, Lục Bạc An đang đi công tác ở thành phố X. Hoạt động ngoại giao ở đó yêu cầu hắn phải tham dự toàn bộ hành trình, không có năm sáu ngày thì chưa về.
Tang Doanh nói với quản gia, Tang Chi mời mình đến nhà cô ấy ở vài ngày. Còn nói với Tang Chi rằng cậu muốn đi thành phố X cùng Lục Bạc An.
Tóm lại, chờ mọi người đối chiếu lại sổ sách, cuối cùng phát hiện cậu không đi đâu cả mà đột ngột mất tích, thì đã quá muộn. Mấy ngày tự do đó đủ để Tang Doanh làm được những chuyện cần làm.
Xét cho cùng, vẫn là do kinh nghiệm sống không đủ dẫn đến sai lầm.
Tuy Tang Doanh ở Tang gia sống không quá tốt, nhưng so với người bình thường, ít nhất là môi trường đơn thuần cơm áo không lo.
Sau này ở Lục gia càng sống trong nhung lụa một thời gian. Vì những trải nghiệm từ nhỏ, Tang Doanh quả thực có thể tự chăm sóc tốt bản thân, nhưng lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc với cuộc sống của người thường.
Tính toán đâu ra đấy, hôm nay kỳ thật là ngày thứ tám Tang Doanh rời khỏi Lục gia. Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy nó dài lâu đến thế.
Suy nghĩ về vấn đề tiền bạc, Tang Doanh rất lo lắng. Cậu có giữ một tấm thẻ ngân hàng ở đây, nhưng căn bản không dám đi rút tiền. Phát sinh bất kỳ một giao dịch quẹt thẻ nào cũng sẽ bại lộ hành tung của cậu.
Tang Doanh nghĩ đến điều gì đó, giơ tay chạm vào sợi dây đen bị đè dưới cổ áo. Cậu lập tức lắc đầu, dập tắt ý niệm đó.
Phòng không bật đèn, rèm cửa đóng chặt. Trong một mảnh đen kịt, Tang Doanh ngồi trên giường với dáng vẻ mơ hồ và trầm mặc, có vẻ hơi cô đơn.
Cậu cúi mắt, cằm tựa vào đầu gối co lại, ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, lại phấn chấn tinh thần.
Ngày mai cần phải đi hỏi lại cô tiếp tân về chuyện ra khỏi thành phố. Chỉ cần rời khỏi thủ đô, mọi thứ từ từ sẽ tốt lên.
Chuột rút ở bắp chân đã thuyên giảm. Đúng lúc Tang Doanh tính nằm xuống lại, đột nhiên nghe thấy tiếng động mơ hồ ngoài cửa.
Cách âm của nhà nghỉ hoàn toàn không tốt. Tang Doanh không dám khẳng định là truyền đến từ cửa phòng mình. Cậu nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, vẫn không yên lòng, xuống giường mang dép lê nhẹ nhàng đi đến gần cửa.
Đợi chờ một hồi, tiếng động biến mất. Tang Doanh không tiếng động mở cửa ra một khe hở.
Lại thấy trên sàn nhà trước cửa có một vệt m.á.u tươi mới.
Điều này nằm ngoài dự kiến của Tang Doanh. Cậu đẩy cửa ra nhìn ra ngoài. Mùi m.á.u tươi nồng đậm trong hành lang.
Đèn cảm ứng lúc sáng lúc tối. Bên cạnh cửa phòng đối diện ngã một bóng người. Ánh đèn sáng lên, Tang Doanh thấy rõ mái tóc màu vàng nhạt của hắn.
Là Lê Húc.
Ngày hôm qua ban ngày lúc Tang Doanh động dục, có nghe thấy tiếng người gõ cửa phòng mình, nhưng cậu không rảnh để ý tới, cũng không xác định đó có phải là Lê Húc hay không.
Tang Doanh chần chờ vài giây, chạy tới ngồi xổm xuống trước mặt Lê Húc.
Cậu chú ý thấy tay phải Lê Húc đang che eo bụng mình, vẫn có m.á.u tươi từ đó không ngừng chảy ra. Lê Húc mặc quần áo màu đen, nếu không trên người hẳn đã là một mảng đỏ kinh người.
Sau khi mang thai, Tang Doanh đặc biệt mẫn cảm với mùi vị, vô luận là sữa bò hay mùi m.á.u tanh đều khiến cậu buồn nôn.
Cậu chịu đựng sự khó chịu, duỗi tay lay lay vai Lê Húc: "Cậu có sao không?"
Không có đáp lại.
Tang Doanh dùng một tay nâng đầu Lê Húc đang rũ xuống, thấy hắn nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là do bị thương mất m.á.u quá nhiều mà hôn mê tạm thời.
Tang Doanh không thể cứ thế bỏ mặc người ta ở lại đây, cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải đỡ Lê Húc về phòng mình trước.
Không ngờ Lê Húc trông có vẻ còn trẻ, gầy gầy cao cao, nhưng thể trọng lại thật sự không nhẹ. Tang Doanh một đường nửa kéo nửa khiêng lảo đảo đưa người vào nhà, rồi lại thành công đặt lên giường, mệt đến suýt chút nữa kiệt sức.
Đối mặt với vết thương của Lê Húc, Tang Doanh có chút luống cuống tay chân. Sau một lúc lâu mới dám kéo khóa áo khoác của Lê Húc xuống. Lớp vải bên trong đã bị m.á.u thấm ướt dính chặt vào vết thương. Phải tốn một phen công phu Tang Doanh mới thuận lợi lật ra được.
Cơ bắp của thiếu niên Alpha gọt mỏng, đường cong sắc nét. Vết thương kia kéo dài từ bụng đến sườn eo, lại sâu lại dài, m.á.u thịt lẫn lộn. Tang Doanh không phân biệt được cụ thể là vết thương gì, nhưng nghĩ hẳn là do vũ khí sắc bén gây ra.
Cũng may Tang Doanh không phải là Omega thật sự. Lúc này tin tức tố của Lê Húc đại khái đã lấp đầy cả căn phòng, nhưng lại không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tang Doanh.
Mở hộp thuốc, Tang Doanh tìm kiếm một vòng bên trong, lấy ra một lọ nước sát trùng.
Lần trước Tang Doanh cắt trúng tay mình, tuy không dùng đến thuốc, nhưng đã nhắc nhở cậu phòng ngừa tai họa khi nó chưa xảy ra, kịp thời chuẩn bị một ít thuốc men cấp cứu. Không ngờ lại phát huy tác dụng trên người Lê Húc.
Dùng miếng bông gòn thấm đầy nước sát trùng, Tang Doanh nửa ngồi xổm ở mép giường. Miếng bông vừa mới áp sát, lại đột nhiên bị người ta bắt lấy cổ tay.
"Ngươi muốn làm gì—" Lê Húc không biết tỉnh lại từ lúc nào, nửa ngồi dậy từ trên giường, một tay nắm chặt Tang Doanh. Hắn giọng nói vững vàng hỏi Tang Doanh, gương mặt tuấn tú tái nhợt, mày cau lại, trong mắt lóe lên ánh hung ác đáng sợ.
Tang Doanh kinh hãi, nước sát trùng trong tay thiếu chút nữa làm đổ. Lê Húc ngày thường trước mặt cậu luôn hoạt bát lại thẳng thắn, có sự trẻ con dễ thương.
Cậu chưa từng thấy Lê Húc như vậy, cả người tràn ngập sát khí không hợp với lứa tuổi.
"Cậu bị thương," Cổ tay Tang Doanh bị hắn bóp thật sự đau, nhưng cậu tránh thoát không ra, "Tôi..."
Lê Húc như là mới nhận ra Tang Doanh, có vài phần ngẩn ngơ.
Lại không hề buông Tang Doanh ra. Hắn hơi liếc mắt, dán ánh mắt lên mặt Tang Doanh, không biết là đang xem xét cậu hay đang suy tính điều gì.
Không khí xung quanh dường như cũng vì thế mà lâm vào đình trệ.
Sau một lúc lâu, Lê Húc đột nhiên thả lỏng sự kiềm chế với Tang Doanh.
Lê Húc nằm trở lại. Lúc này hắn lại biến trở về bộ dạng Tang Doanh quen thuộc, khẽ "A" một tiếng: "Sao lại là cậu."
