BETA MANG THAI CON CỦA THƯỢNG TƯỚNG MẮC CHỨNG PHÂN LIỆT

Chương 17

Ngay trong ngày, anh ta dẫn tôi đi đăng ký kết hôn.

Từ đó, tôi có thêm hai người hầu thay phiên xuất hiện.

Chất lượng cuộc sống bỗng chốc được nâng cao đáng kể.

Sáng sớm đã có cơm ăn, ba bữa một ngày đều do Tưởng Triệt lo, tôi chỉ việc ăn thôi.

Mọi công việc nhà đều do anh ấy bao hết. Tôi mỗi ngày ăn uống no đủ, đi làm, tan làm, ngủ, ngày tháng trôi qua không biết sướng đến mức nào.

Ngày đứa bé chào đời, Tưởng Triệt ôm con vui vẻ vô cùng.

Buổi tối, anh ấy mỉm cười nhìn đứa bé đang nằm trong nôi nhỏ, nói với tôi: "Nốt ruồi ở thắt lưng sau của bé con y hệt cậu, dễ thương quá."

Tôi kinh ngạc mở to mắt.

Nốt ruồi ở thắt lưng sau, sao Tưởng Triệt lại biết được?

Chỉ có nhân cách thứ hai mới biết thôi!

Tôi dịch người về phía giường: "Rốt cuộc anh là ai?"

Tưởng Triệt sững lại, rồi lộ ra vẻ mặt chợt hiểu: "À, sơ suất rồi."

Tôi nổi giận: "Anh sơ suất gì mà sơ suất, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tưởng Triệt hoàn toàn mất đi vẻ mặt lạnh lùng trước đó.

"Vợ ơi, là anh đây."

Tôi run lên bần bật: "Ý gì, anh đoạt xác rồi à? Tưởng Triệt mất rồi?"

Anh ấy ngồi lên giường, kéo tôi vào chăn, đắp chăn cho tôi: "Hợp nhất rồi, tôi và anh ấy."

Anh ấy đắp chăn cẩn thận cho tôi: "Đã bị phát hiện rồi thì anh thành thật khai báo. Thực ra anh thích em từ năm năm trước rồi, chỉ là trong quá trình quen nhau phát hiện em căn bản sẽ không thích Alpha, nhưng anh thích em mà, thế là anh ngày nghĩ đêm mơ, trong mơ luôn mơ thấy em là vợ anh."

"Lần đó phân hóa thành Alpha cấp S, anh có chút rối loạn tinh thần, tưởng giấc mơ là thật, lầm tưởng em thực sự là vợ anh. Chỉ là trong mơ anh không dám làm gì với em. Ngày đó tỉnh lại anh thấy cái gì cũng đã làm, anh liền cảm thấy nên chịu trách nhiệm với em."

"Mỗi lần kỳ phát tình của anh chỉ có ngày thứ hai là tinh thần rối loạn một chút, nên mới tạo ra tình trạng này."

"Nhưng tinh chất pheromone của Lý Sâm đã chữa khỏi cho anh."

Tay tôi run rẩy: "Vậy là thấy lần cầu hôn đầu tiên thất bại, liền quay lưng giả làm nhân cách khác để tiếp tục cầu hôn?"

"À."

Tôi tức giận nhấc chiếc gối bên cạnh lên đập anh ấy: "À cái gì mà à, anh lừa hôn!"

Anh ấy cười hề hề chịu đòn: "Thì anh hết cách rồi mà! Không kết hôn thì con cũng sắp sinh ra rồi."

"Vậy bây giờ anh rốt cuộc là thành phần gì, nghiêng về tính cách nào nhiều hơn?"

Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn cái nào, anh sẽ xuất hiện cái đó. Cho dù là anh hùng hay kẻ vô dụng, anh đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào."

Thôi rồi, vẫn nghiêng về nhân cách gốc nhiều hơn, nếu không thì đã không gọi nhân cách thứ hai là vô dụng.

Sau khi biết sự thật, tôi lại không muốn nghĩ nhiều nữa.

Dù sao mọi chuyện đã như thế này, cũng đã kết hôn rồi, con cũng đã sinh ra.

Có thêm người hầu cũng tốt, chẳng lẽ còn ly hôn được chắc.

 

 

back top