Tôi nóng lòng muốn trốn khỏi thành phố A.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người.
Trên đường ra sân bay, tôi gặp tai nạn xe hơi.
Sau tiếng phanh chói tai, chiếc xe quay cuồng.
Chân tôi bị đè, đầu tôi chảy máu, trong cơn mơ hồ, nghe thấy tiếng xe cấp cứu hú còi đến.
Tỉnh lại trong bệnh viện, Bùi Tấn An đang canh giữ bên cạnh tôi.
Anh ấy nắm tay tôi, môi áp vào mu bàn tay tôi, mắt đầy tơ máu, như vừa thức trắng trông chừng suốt đêm.
Bác sĩ nói tôi rất may mắn.
Trong vụ tai nạn đó, tài xế c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn tôi chỉ bị chấn động não nhẹ, cộng thêm xương chày chân phải bị nứt, lệch nhẹ.
Điều trị cũng đơn giản, sau khi nắn lại xương, bó bột, mỗi tuần đến bệnh viện tái khám chụp phim.
Nghỉ dưỡng tốt, xương không bị chạy lệch, thì có thể tránh được một nhát dao.
Nếu bị lệch nhiều, vẫn phải phẫu thuật.
Tóm lại, chân không được chạm đất, phải tịnh dưỡng như tàn phế.
Đã tỉnh lại, không lý nào lại tiếp tục làm chậm trễ thời gian của Bùi Tấn An, tôi giục anh ấy về nghỉ ngơi.
Anh ấy hình như vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc tôi suýt c.h.ế.t vì tai nạn xe, sắc mặt vô cùng khó coi, hỏi tôi: "Anh đi rồi, ai chăm sóc em?"
"Tôi có thể thuê hộ lý."
"Hộ lý không được, anh không yên tâm."
"Tôi sẽ gọi điện cho em họ."
"Em họ em đi hưởng tuần trăng mật với Ngô Thiên Hạo rồi, nhất thời không về được."
Tôi tắt tiếng.
Ở thành phố A, ngoài em họ, tôi không còn người quen nào khác.
Có lẽ có thể cầu cứu bố mẹ.
Nhưng, vừa nghĩ đến việc bố mẹ tôi ngàn dặm xa xôi bay đến, có thể sẽ đụng mặt Bùi Tấn An, tôi lập tức phủ nhận ý nghĩ này.
Mối ràng buộc giữa tôi và Bùi Tấn An không thể rắc rối hơn nữa.
Thấy tôi khó xử, Bùi Tấn An đột nhiên hỏi: "Bạn trai em đâu? Em đến thành phố A dự đám cưới, cậu ta không đi cùng. Em gặp tai nạn xe, em đã cân nhắc tất cả mọi người, chỉ duy nhất không nghĩ đến việc để cậu ta đến chăm sóc em sao?"
Tim tôi thót một cái, cảnh giác nhìn Bùi Tấn An.
Bắt gặp ánh mắt lo lắng tôi nhòm ngó, biểu cảm trên mặt Bùi Tấn An không hề thay đổi.
Anh ấy nói: "A Trì, anh biết em đang nói dối."
Anh ấy quả quyết vạch trần tôi.
Tôi không có cách nào chối cãi, mím môi, nhắm mắt giả vờ chết.
Tôi kiên quyết thuê hộ lý.
Bùi Tấn An hiếm khi cường ngạnh, cưỡng ép đưa tôi về nhà anh ấy.
Một căn hộ penthouse.
Chỗ ở riêng của anh ấy.
Tôi được sắp xếp ở phòng ngủ chính, phòng của anh ấy.
Anh ấy dường như không bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian quấn quýt bên tôi.
Tôi đành phải ép mình đi ngủ.
Tôi nghĩ, tôi ngủ rồi, anh ấy thấy buồn chán, tự nhiên sẽ rời đi.
Ôm suy nghĩ này, mỗi lần Bùi Tấn An vào phòng, tôi đều giả vờ ngủ say.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ rời đi, không ngờ, anh ấy đi thẳng đến ngồi bên giường.
Không lâu sau, tôi cảm thấy một sự chạm nhẹ như có như không, gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, rồi trượt xuống đến chóp mũi.
Khi đi ngang qua môi, anh ấy dừng lại.
Sau đó, là một dòng điện tê dại, cảm giác thô ráp của ngón tay, nhẹ nhàng xoa trên môi tôi.
Tôi bàng hoàng nhận ra, anh ấy đang dùng ngón tay phác họa đường nét khuôn mặt tôi.
Trong đầu tôi vô thức hiện lên cảnh tượng ngón tay gân guốc hư không lơ lửng, Bùi Tấn An cúi người nhìn tôi, tim tôi đập dữ dội, âm thanh lớn đến mức nhức óc.
Tôi vô cùng hối hận tại sao lại giả vờ ngủ?
Bây giờ tỉnh dậy có vẻ quá cố ý không?
Vừa nghĩ như vậy, giường đột nhiên lún xuống, ngay sau đó, hơi thở nóng bỏng của Bùi Tấn An rơi xuống môi tôi.
Tim tôi ngừng đập, vẫn chưa quyết định được.
Không để tôi suy nghĩ nhiều, nụ hôn của anh ấy áp xuống.
Tôi giật mình đưa tay đẩy anh ấy ra.
Anh ấy bỏ mặc sự xô đẩy của tôi, một tay chống giường, tay kia luồn xuống dưới đầu tôi, tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn này.
Cho đến khi chúng tôi thở hổn hển dừng lại.
Trong lòng tôi tụ lại một sự tức giận không rõ ràng, trong cơn bực tức, tôi nổi trận lôi đình với anh ấy: "Là vì cái gì? Vì tôi đã đá anh, nên anh nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, nhất định phải ép tôi ở bên anh mới chịu dừng lại, phải không?"
Bùi Tấn An nghe vậy, khí tức trên người trầm xuống.
Tôi tận mắt thấy anh ấy nghiến chặt răng, nắm tay, hít thở sâu vài lần, mới miễn cưỡng giữ vững giọng, thốt ra một câu: "A Trì, đừng nói lời chọc tức anh."
Tôi lườm anh ấy, giận anh ấy đã trêu chọc, càng giận bản thân phản kháng yếu ớt.
Tôi rõ ràng nên tránh xa anh ấy, như những gì tôi đã kiên trì suốt bốn năm qua.
Chứ không phải mỗi lần anh ấy đến gần, tôi lại thảm hại vứt bỏ giáp trụ.
