BÊN NHAU BA NĂM, ĐẾN NGÀY TỐT NGHIỆP, TÔI CHỦ ĐỘNG ĐỀ NGHỊ CHIA TAY

Chương 7

 

Cả đời này, đám cưới tệ hại nhất mà tôi từng thấy, chính là đám cưới của em họ tôi.

Mẹ chồng em họ tôi, họ Ngô.

Ngô Thiên Hạo theo họ mẹ.

Bà Ngô tính cách cường thế.

Ngô Thiên Hạo đi ngược lại ý muốn của bà, kiên quyết cưới em họ tôi, trong lòng bà Ngô nghìn vạn lần không vui.

Chỉ vì không thể cãi lại đứa con trai duy nhất, sau khi đưa ra một loạt yêu cầu vô lý, và được đáp ứng, bà Ngô mới miễn cưỡng đồng ý cho em họ tôi gả vào nhà họ Ngô.

Cuộc sống hào môn của em họ tôi không dễ dàng, điều này đã lờ mờ xuất hiện ngay trong đám cưới.

Toàn bộ quy trình tiệc cưới đều do một tay bà Ngô sắp xếp, em họ tôi suốt buổi phải đi theo sau bà, khúm núm, chỉ cần nói một câu không đúng mực, làm một việc không vừa ý bà Ngô, là sẽ bị dạy dỗ một trận.

Em họ tôi bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, vẫn phải cố gượng cười, đóng vai trò cô dâu cho tốt.

Bà Ngô không coi em họ tôi ra gì, kéo theo đó, những vị khách mà em họ tôi mời đến, bà ta cũng xem như không khí.

Giữa chừng, lúc em họ tôi đi chào rượu, cô bé gọi nhầm tên một vị khách.

Vị khách đó rất được bà Ngô coi trọng.

Bà Ngô lập tức thay đổi sắc mặt, sau khi xin lỗi vị khách, không thể nhịn được nữa, gọi em họ tôi vào phòng riêng, mắng xối xả một trận.

Không ai dám vào giải vây cho em họ tôi.

Trước khi cưới em họ tôi, Ngô Thiên Hạo đã nói rất rõ ràng với cô bé, mẹ anh ta tính khí không tốt, tiểu thư trâm anh thế phiệt thực sự gả vào nhà họ, e rằng không chịu nổi cơn giận của mẹ chồng tương lai.

Một trong những điều kiện để anh ta cưới em họ tôi, chính là yêu cầu cô bé phải chịu đựng tính khí xấu của mẹ anh ta.

Em họ tôi đã đồng ý.

Vì vậy, bây giờ em họ tôi bị mẹ chồng gây khó dễ, Ngô Thiên Hạo hoàn toàn không muốn xen vào, càng không nói đến việc ra tay giúp đỡ.

Còn sáu cô phù dâu khác, họ e ngại bà Ngô đến mức, ai nấy đều cúi gằm mặt giả vờ là chim cút.

Chỉ có tôi là không đành lòng.

Em họ tôi dù sao cũng là em gái lớn lên cùng tôi từ nhỏ.

Tôi không muốn thấy cô bé cô lập và bất lực như vậy.

Những lời mắng mỏ vọng ra từ căn phòng chứa đựng quá nhiều sự khinh thường và xúc phạm, tôi nghe không lọt tai, gõ cửa phòng, không mời mà vào.

Phát hiện có người dám tự tiện xông vào mà không được phép, bà Ngô không vui nhướng cao lông mày.

Không đợi bà ta lên tiếng, tôi đã khách khí nói trước: "Bác gái, khách khứa đều đang chờ tiết mục tiếp theo."

Nhận ra tôi là người nhà gái của em họ tôi.

Bà Ngô liếc tôi một cái, ngẩng cao đầu, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo lạnh lùng: "Ai cho phép mày vào? Vô giáo dục, cút ra ngoài!"

Khuôn mặt tái nhợt của em họ tôi đầy vẻ khó xử.

Có lẽ cô bé từng nghĩ mình có thể chống đỡ được sự gây khó dễ của mẹ chồng, mãi đến lúc này, cô bé mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng.

Tôi không biết cô bé có hối hận hay không.

Cô bé nên hiểu rất rõ, sau đám cưới, cuộc sống thực sự mới chỉ bắt đầu.

Tôi không có ý định gây xung đột với bà Ngô, dù sao sau này em họ tôi còn phải tìm kế sinh nhai dưới tay bà ta.

Không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi, tôi cố ý chọn lời nhẹ nhàng để nói: "Trang điểm của cô dâu bị trôi nhiều rồi, cần phải dặm lại, nếu không, cháu xin phép đưa cô ấy đi trang điểm trước, bác gái bớt giận."

Thế nhưng, bà Ngô không chấp nhận điều đó.

Bà ta dường như khinh miệt không muốn nói chuyện với tôi, chỉ quay sang châm biếm em họ tôi một cách cay độc: "Đây chính là người thân nhà cô, ha, quả nhiên là loại người như các cô..."

"Cốc-- cốc--"

Tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ cắt ngang lời bà Ngô.

Một bóng người cao ráo đứng ở cửa.

Anh ấy như không có ai, ánh mắt rơi vào người tôi, mở miệng rất tùy ý: "Tìm em mãi, em đang làm gì ở đây?"

Tôi không kịp phản ứng ý đồ của anh ấy, cho đến khi nghe thấy bà Ngô thăm dò hỏi: "Tam thiếu quen anh họ của Mị Mị à?"

Bà ta ngay cả họ của tôi cũng không biết, chỉ dùng "anh họ của Mị Mị" để xưng hô.

Em họ tôi như được cứu rỗi, vội vàng tiếp lời: "Tam ca và anh tôi là bạn cùng trường."

"Hèn chi!" Bà Ngô bật ra một tiếng cười, tiếng cười vừa nhẹ vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ gay gắt trước đó, bà ta kéo tay em họ tôi, hiền từ vỗ vỗ: "Mị Mị, con phải thân thiết với anh họ con nhiều hơn, thằng bé vừa nhìn đã thấy là đứa giỏi giang, làm việc dứt khoát, nói năng đúng mực, tiến lui hợp lẽ."

Em họ tôi nghẹn lại.

Tôi cũng không thể tiếp lời.

Chúng tôi đều sửng sốt trước màn thay đổi thái độ này.

 

 

back top