Em họ tôi gả vào hào môn, mời tôi tham dự hôn lễ.
Hôn lễ được tổ chức ở thành phố A, biết địa điểm, tôi đã dứt khoát từ chối lời mời.
Thế nhưng, nhà trai đã sàng lọc danh sách khách mời bên nhà gái, chỉ khoanh tôi lại, cho rằng tôi có đủ tư cách để xuất hiện.
Nói cách khác, đám cưới của em họ tôi, bố mẹ cô bé không được phép tham dự.
Trong số bạn bè người thân, ngoài tôi ra, chỉ còn vài cô phù dâu được phép đến dự.
Mẹ của em họ tôi, dì tôi, đã đích thân đến nhờ vả tôi, hy vọng tôi với tư cách là người nhà gái duy nhất, có thể "chống lưng" cho em họ.
Tôi bị buộc phải nhận lấy trọng trách hoang đường này.
Chúng tôi được sắp xếp ở trong một khách sạn sang trọng.
Em họ tôi sẽ xuất giá từ khách sạn vào ngày hôm sau.
Đêm trước đám cưới, có một cô gái nhỏ nhắn nhắn WeChat cho em họ tôi, gửi cho cô bé hơn mười bức ảnh thân mật và một đoạn video với chú rể sắp cưới.
Trong một căn biệt thự cách khách sạn ba mươi cây số đang tổ chức một bữa tiệc KẾT THÚC ĐỘC THÂN.
Trai gái, ăn mặc mát mẻ và bắt mắt, vui vẻ quẩy hết mình.
Trong video, cô gái quyến rũ môi kề môi hôn chú rể sắp cưới một cách ngọt ngào.
Em họ tôi bình tĩnh tắt điện thoại, gọi tôi, cùng với sáu cô phù dâu khác, nói: "Đi, chúng ta cũng đi tham gia party."
Tôi không nghĩ rằng sẽ gặp lại Bùi Tấn An.
Dù sao thành phố A rộng lớn như vậy.
Tôi nghĩ, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, sau bốn năm, lần đầu tiên quay lại thành phố A, lại không chệch đi đâu mà gặp được anh ấy.
Nhưng mà, ông trời thực sự rất thích đùa giỡn.
Em họ tôi đến là để dằn mặt.
Cô bé không hề do dự tát cô gái kia một cái.
Cô gái kia không phục, muốn tìm chú rể sắp cưới chống lưng, thì thấy đối phương chỉ cười hềnh hệch nhìn, không có ý định đứng ra bênh vực cho cô ta.
Chú rể sắp cưới họ Ngô, tên là Ngô Thiên Hạo.
Cô gái kia không biết, em họ tôi và Ngô Thiên Hạo đã ước pháp tam chương trước khi kết hôn.
Bất kể Ngô Thiên Hạo có ong bướm bên ngoài thế nào, em họ tôi đều có thể nhắm mắt làm ngơ, chỉ duy nhất một điều, nếu chim yến hót ca bên ngoài dám khiêu khích trước mặt cô bé, lúc cô bé ra tay dạy dỗ, Ngô Thiên Hạo không được giúp đỡ.
Cô gái đã đánh giá sai lầm tầm quan trọng của mình trong lòng Ngô Thiên Hạo.
Em họ tôi túm tóc cô ta, đuổi ra khỏi cửa.
Ngô Thiên Hạo như không có chuyện gì, tiện tay đóng cửa lại, rồi hớn hở ôm eo em họ tôi, nói với cô bé: "Đừng có không hiểu chuyện, đã đến rồi, thì đi chào tam ca một tiếng."
Em họ tôi vừa mới đánh nhau xong, cổ áo bị túm mở ra, tóc tai rối bù như ổ gà.
Cô bé bình thản chỉnh sửa lại bản thân, nói: "Được, đợi em sửa soạn xong, sẽ qua ngay."
Ngô Thiên Hạo bỏ lại em họ tôi, tự mình đi qua trước.
Ở phía đó có một bàn người, trai xinh gái đẹp, hào nhoáng, không biết là đang chơi board game, hay là đang trò chuyện.
Tóm lại, so với bên hồ bơi ồn ào này, bên đó có vẻ yên tĩnh.
Em họ tôi liếc nhìn về hướng đó, sau đó len lén gọi hội phù dâu lại gần, ghé tai thì thầm với họ: "Bàn người kia thấy chưa? Trừ người ở giữa ra, những người còn lại đều là mục tiêu không tồi."
Người mà cô bé nói ở giữa, tôi tò mò nhìn qua, vừa nhìn đã sững sờ, phải mất một lúc sau mới thu lại ánh mắt.
Tôi nhìn thấy anh ấy rồi.
Anh ấy không nhìn thấy tôi.
Đó là Bùi Tấn An.
Bùi Tấn An của bốn năm sau, không giống lắm trong ký ức.
Thoát khỏi vẻ non nớt của tuổi trẻ, lông mày và ánh mắt anh ấy giờ đây càng thêm sâu sắc, trầm ổn, xung quanh tỏa ra một khí chất xuất chúng phi thường.
Trong hội phù dâu, cô gái có nhan sắc nổi bật nhất, ánh mắt vừa rơi vào người anh ấy, lập tức không cam lòng hỏi em họ tôi: "Tại sao anh ấy không được?"
Em họ tôi kéo tay cô gái, giọng nói hiếm hoi trở nên nghiêm túc: "Anh ấy, chúng ta không với tới được, đừng có mơ tưởng hão huyền, kẻo rước họa vào thân."
Cô gái tên là Doãn Băng, tính cách thanh cao, nghe vậy, chỉ "ồ" một tiếng nhàn nhạt, như thể đã nghe lời khuyên.
