Thẩm Miên trông gầy hơn trước một chút.
Nhưng vẫn rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ dịu dàng, là kiểu Omega đủ sức làm bất kỳ Alpha nào cũng phải say đắm.
Cậu ta đang đi dạo bên ngoài biệt thự, thấy tôi cũng sững người.
"Bác sĩ Lâm, sao anh lại đến đây?"
Tôi liếc nhìn cậu ta, rồi cúi đầu:
"Tôi chỉ đi ngang qua."
Tôi không muốn để lộ trước mặt Thẩm Miên rằng tôi đã rất lâu không gặp Phó Hằng.
Thẩm Miên gật đầu hiểu ý.
Đôi mắt khẽ híp lại, như đang đánh giá tôi:
"Anh có muốn vào thăm anh Hằng không? Anh ấy vẫn khỏe, gần đây vẫn ở nhà."
Nói xong không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng cậu ta cong lên đầy ngọt ngào.
"Thế à? Tôi không vào thăm cậu ấy..."
"Tôi đi đây."
Tôi nhận ra mình không thể bình tĩnh đứng dưới ánh mắt của Thẩm Miên.
Lúc đi bước chân lảo đảo, còn vô tình bị ngã một cú.
Thật là thảm hại.
Phía sau hình như có người gọi tôi, nhưng tôi không còn quan tâm được nữa.
Tôi không muốn để người khác phát hiện ra mình.
Đi quá vội.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện mắt cá chân đã sưng tấy.
Tôi lơ đãng dùng túi chườm đá chườm chân.
Sự nhói đau trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.
Thì ra, hắn vẫn khỏe.
Ở bên Omega của hắn trong chính ngôi nhà của mình, chắc chắn là vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Tốt quá.
Chỉ là, sự lo lắng của tôi, trông thật nực cười.
