BÁC SĨ BETA XUI XẺO LUÔN BỊ CÁC ALPHA BÁ TỔNG GỌI DẬY LÚC NỬA ĐÊM

Chương 14

Sau đó, tôi và Phó Hằng đã ở bên nhau một cách không biết xấu hổ.

Có lẽ vì quá quen thuộc, sự thay đổi trong mối quan hệ diễn ra thuận lợi hơn những cặp đôi thông thường.

Ngay cả sự chấp thuận từ gia đình họ Phó cũng dễ dàng hơn tôi tưởng tượng trước đây.

Trước khi đến nhà hắn, tôi đã lo lắng đến mất ngủ cả đêm.

Nhưng khi gặp mặt, tôi lại phát hiện bố mẹ Phó Hằng lại khá dễ tính.

Trong lời nói, còn có một cảm giác nhẹ nhõm.

Cái quái gì thế?

Phó Hằng tìm một Beta, dễ tiêu hóa đến vậy sao?

Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với Phó Hằng.

Phó Hằng cố nhịn cười, đẩy tôi vào phòng hoa nhỏ:

"Thực ra cũng không dễ dàng đến thế."

"Nhưng tôi đã tiêm vắc-xin cho họ từ khi vào đại học rồi. Họ đã lo sợ bấy nhiêu năm, thấy chỉ là tìm một Beta, lại còn là cậu, đương nhiên sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều."

"Hơn nữa, bây giờ tôi đã là người nắm quyền của nhà họ Phó, bằng sức mình đã làm tài sản nhà họ Phó tăng gấp đôi, cho dù họ có ý kiến gì cũng không dám nói với tôi."

Tôi cạn lời.

"Phó Hằng, đại học... à?"

"Có lẽ sớm hơn, từ khi cậu phân hóa thành Beta."

Phó Hằng nói xong, lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn.

Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo và đẹp đẽ.

Hắn quỳ một chân xuống.

"Tiểu Dụ, cưới tôi nhé?"

Tôi ngẩn người không nói gì.

Vừa mở miệng, Phó Hằng đã đứng dậy, bịt miệng tôi lại.

"Đừng nói vội."

"Cậu đừng nói gì cả, tôi sợ cậu từ chối, tôi có chút... ám ảnh tâm lý..."

Hắn cụp mắt xuống:

"Đợi khi nào cậu thực sự đồng ý rồi hãy nói, tôi sẽ chờ."

Tôi muốn nói, nhưng miệng bị hắn bịt chặt không thể vùng vẫy thoát ra được.

Tôi cắn mạnh vào ngón tay hắn.

Hắn "á" lên một tiếng, cuối cùng cũng buông tay.

Tôi có chút bất lực:

"Phó Hằng, cậu bị bệnh à?"

Giật lấy chiếc nhẫn, tôi cũng quàng tay qua cổ Phó Hằng.

Khi môi tôi chạm vào môi hắn, hắn cuối cùng cũng như tỉnh lại.

Ấn gáy tôi xuống và hôn sâu.

"Đồ ngốc, tôi đã nói là tôi không đồng ý sao?"

"Cậu không tin tưởng tôi đến vậy à?"

Tôi lẩm bẩm bên tai hắn.

"Cậu đợi lâu như vậy, chẳng lẽ tôi không phải sao?"

"Những năm nay... tôi cũng vẫn luôn..."

Nói đến cuối cùng, tôi không thể nói tiếp được nữa.

Cúi đầu tránh ánh mắt hắn.

Nhưng hắn lại dùng sức nâng đầu tôi lên, dịu dàng gọi:

"Tiểu Dụ."

Dòng nước ấm áp cuồn cuộn chảy ra từ đáy lòng.

"Tôi sẽ kết hôn với cậu."

"Đừng gọi nữa."

Tôi và hắn chia sẻ một nụ hôn rất khẽ.

Giống như nụ hôn thời trung học, tôi và hắn trốn trong góc giá sách, cùng nhau chia sẻ một nụ hôn mang hương sách.

Giống như mọi ngày bình dị và hạnh phúc sau này.

Tôi và Phó Hằng ở bên nhau.

Không diễn bất kỳ một cốt truyện m.á.u chó hay chân thực nào.

Chúng tôi nắm tay đứng cạnh nhau.

Chính là câu chuyện của riêng chúng tôi.

 

back top