ANH TRAI CỦA THIẾU GIA THẬT LẠI THEO THIẾU GIA GIẢ LÀ TÔI ĐÒI DANH PHẬN

Chương 7

Tôi trở về nhà.

Bố mẹ biết chuyện tôi bị cướp giật, không giấu được sự lo lắng.

Xác nhận tôi không bị thương, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh trai con đã đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện này rồi, đảm bảo kẻ đó cả đời không ra được.”

“À Vị Vị, Chủ nhật tuần này là sinh nhật con, cũng là lễ trưởng thành của con, mẹ tổ chức một bữa tiệc cho con nhé?”

Hứa Nặc Ngôn ngồi bên cạnh khẽ nói.

“Mẹ ơi, Chủ nhật cũng là sinh nhật con.”

Dường như cảm thấy mình nói sai, cậu ta luống cuống xua tay.

“Không sao, con không tổ chức cũng được, trước đây con chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ, không thiếu lần này...”

Bố nghe thấy đầy vẻ đau lòng.

“Vị Vị đã tổ chức sinh nhật nhiều lần rồi, năm nay cứ làm đơn giản thôi, lần này chủ yếu tổ chức lớn cho Nặc Ngôn.”

Mẹ sầm mặt lại.

Thấy hai người sắp cãi nhau, tôi hít hít mũi.

“Con không sao đâu mẹ.”

“Dù sao con cũng đã chiếm đoạt thân phận của em trai nhiều năm như vậy, theo lý mà nói bây giờ con là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, bố mẹ sẵn lòng cho con ở lại, con đã rất biết ơn rồi.”

“Năm nay cứ nhường cho em trai đi.”

Giả vờ đáng thương ai mà không biết!

Bố lại mềm lòng, thở dài.

“Vị Vị, tiệc sinh nhật của con và Nặc Ngôn sẽ tổ chức cùng nhau nhé, cả hai đứa đều là nhân vật chính.”

“Sau này đừng nói những lời như vừa rồi nữa, con mãi mãi là con trai cưng của bố mẹ.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Hứa Nặc Ngôn tức đến mức mặt mày méo mó.

Thỏa thuận xong xuôi các chi tiết cụ thể của tiệc sinh nhật, trời đã khuya.

Ngày mai còn phải đi học, tôi lên lầu nghỉ ngơi.

Hứa Nặc Ngôn đi theo tôi, khẽ cảnh cáo.

“Hứa Vị, cậu đừng đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Hứa.”

“Bố mẹ sẽ chỉ là của một mình tôi thôi!”

Nhưng ngay giây tiếp theo, có người đặt tay lên vai cậu ta.

Hứa Dụ Ngôn đứng ngược sáng.

Thần sắc không rõ ràng.

“Nặc Ngôn, em đang đe dọa Vị Vị sao?”

 

back top