Tôi vừa uống sữa vừa bước vào lớp học.
Cố Tinh Dục đi theo sau tôi, ánh mắt u ám, nhưng vẫn phải nở một nụ cười chuẩn mực.
Trông hệt như một người máy.
Gần như là nghiến răng ken két mà thốt ra một câu.
“Tôi có thể không cười được không?”
Tôi tùy ý khoát tay, đi đến chỗ ngồi. Lập tức nhận được ánh mắt trêu chọc từ các bạn cùng lớp.
“Hứa Vị bình thường vênh váo lắm, ngầu không chịu được, không ngờ lại là hàng giả, dì Hứa chú Hứa cũng thật tốt bụng, không đuổi nó đi, còn cho nó tiếp tục làm thiếu gia.”
“Nếu không phải bố mẹ nuôi của Hứa Nặc Ngôn trước khi c.h.ế.t nói ra sự thật, nhà họ Hứa cũng không biết con trai bị tráo đổi.”
“Giờ chính chủ về rồi, Hứa Vị sau này phải sống khép nép rồi.”
Hứa Nặc Ngôn đứng dậy: “Các cậu đừng nói anh trai tôi như vậy.”
“Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là hơi tùy hứng, kiêu căng và không biết lý lẽ thôi.”
“Nếu trước đây anh ấy có làm gì khiến mọi người không vui, tôi xin lỗi thay anh ấy.”
Cậu ta giả vờ xấu hổ vén tóc, để lộ chiếc vòng tay trên cổ tay.
Là chiếc vòng bố tặng cậu ta.
Một bạn học ngạc nhiên nói.
“Đây không phải chiếc vòng tay Tinh Nguyệt trị giá hàng chục triệu sao? Tôi nghe bố tôi nói là nhà họ Hứa đã đấu giá được, cứ tưởng là cho Hứa Vị, hóa ra là cho Nặc Ngôn.”
“Không đúng, trên chiếc Tinh Nguyệt có một viên kim cương hồng, chiếc cậu ấy đeo không có.”
“Tôi nhớ ra rồi, chiếc Hứa Vị đeo tuần trước mới là Tinh Nguyệt.”
“Sao trang sức của thiếu gia thật lại là đồ giả của giả thiếu gia?”
Sắc mặt Hứa Nặc Ngôn trở nên khó coi, thở dài một hơi.
“Có lẽ bố mẹ cảm thấy tôi không xứng.”
“Từ nhỏ tôi đã thay anh trai đến vùng núi xa xôi, không như anh ấy luôn ở bên bố mẹ, tận hưởng sự yêu thương cưng chiều của họ, đương nhiên đồ tốt đều là của anh ấy trước...”
Các bạn học đều có chút đồng cảm với hoàn cảnh của cậu ta.
Không khỏi quay sang nói với tôi.
“Hứa Vị, cậu nên xin lỗi Nặc Ngôn đi, dù sao cũng là cậu đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cậu ấy.”
Tôi cười giận dữ.
“Cậu ta trà xanh thì cũng phải đổ lỗi cho tôi à?”
“Từng người một rảnh rỗi thế, vài tháng nữa thi Đại học rồi có chắc chắn đạt điểm cao không?”
Các bạn học im lặng.
Hứa Nặc Ngôn lộ vẻ tủi thân.
Cố Tinh Dục nhìn thấy có chút động lòng.
Quay sang trách tôi.
“Hứa Nặc Ngôn là em trai cậu, tại sao cậu lại khiến cậu ấy mất mặt trước mọi người?”
【Nam Chính Công bắt đầu quan tâm đến Nam Chính Thụ rồi!】
【Cũng không lạ, cả hai đều có tuổi thơ bi thảm, tự nhiên sẽ nảy sinh sự đồng cảm】
Tôi cười lạnh.
“Muốn tiền thì câm miệng lại đi.”
“Đừng đắc tội với kim chủ của cậu.”
Cố Tinh Dục lườm tôi một cái đầy ác ý, rồi quay đầu không thèm để ý đến tôi nữa.
Giờ nghỉ trưa, Hứa Nặc Ngôn đã hòa nhập với các bạn cùng lớp, vừa cười vừa nói cùng nhau đi ăn ở căng tin.
Tôi không thích đồ ăn căng tin, nên vẫn theo thói quen đi ăn ở nhà hàng bên ngoài trường.
Đợi tôi ăn uống no nê quay lại lớp.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn tôi.
