ANH TRAI CỦA THIẾU GIA THẬT LẠI THEO THIẾU GIA GIẢ LÀ TÔI ĐÒI DANH PHẬN

Chương 14

Tôi ngay cả nước cũng không uống, chỉ trốn trong chăn.

Hứa Dụ Ngôn không khuyên tôi ăn nữa, anh lên lầu.

Bên giường có chuông gọi để liên lạc với anh.

Buổi tối đói đến đau dạ dày, tôi cũng không dùng, cứ muốn so đo với Hứa Dụ Ngôn.

Nửa đêm ngủ mơ màng.

Ngửi thấy mùi của Hứa Dụ Ngôn.

Anh ôm lấy tôi.

Tham lam hít hà mùi hương của tôi, khẽ thì thầm:

“Anh nên làm gì với em đây...”

“Thích anh một chút thôi cũng được...”

Cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Anh... khóc sao?

Hình như Hứa Dụ Ngôn mỗi lần khóc đều là vì tôi.

Lần đó tôi bị bạn nhỏ đẩy ngã, đầu gối bị trầy xước, anh mắt đỏ hoe bôi thuốc cho tôi.

Lần đầu tiên thấy Hứa Dụ Ngôn khóc, tôi ngây thơ hỏi anh tại sao.

Anh lại đau lòng hỏi tôi, “Vị Vị có đau lắm không.”

“Đều tại anh, không bảo vệ tốt cho Vị Vị.”

Cứ như thể tôi là bảo bối quý giá của anh, sứ mệnh của anh là mãi mãi bảo vệ tôi.

Đột nhiên cách một tiếng.

Còng tay trên tay tôi được tháo ra.

Hứa Dụ Ngôn đánh thức tôi.

Trên bàn, đặt chén cháo hải sản tôi thích uống.

Tôi cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh.

“Anh có thể trả lại tự do cho Vị Vị, nhưng chỉ có thể hoạt động trong căn phòng này.”

“Nếu Vị Vị vẫn tuyệt thực, vậy anh sẽ tự mình đút cho em ăn.”

【Anh trai muốn đút cháo cho pháo hôi bằng miệng sao? Nhanh lên! Đút đi!】

Đùa gì thế...

Tôi chủ động uống cháo.

Nhưng lần đầu tiên tôi nếm được một chút vị đắng nhàn nhạt.

Giống như nước mắt của anh trai rơi vào bát, đắng đến mức tôi cũng thấy chua xót.

Tôi khẽ nhắc nhở anh: “Lần sau không vui thì đừng nấu cơm nữa.”

“Sẽ ảnh hưởng đến mùi vị thức ăn.”

Hứa Dụ Ngôn sững sờ: “Tối không còn nguyên liệu nấu ăn nữa, anh đã gọi đồ ăn ngoài...”

Tôi ngẩn người.

Vô thức tăng tốc độ uống cháo, cố gắng đè nén nhịp tim đang rối loạn.

Chắc chắn là do đói!

Đúng, là do đói!

 

back top